Chương 112: Tranh giành.
Tổng đốc Giang gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay lại nhìn về phía ba võ giả: “Các ngươi có thể kịp thời giết chết hai con tinh thú, ngăn cản núi lửa phun trào, ta ghi một công cho các ngươi!” Ba người mừng rỡ, liếc nhìn lẫn nhau, đang định nói gì thì một loạt bước chân dồn dập truyền đến từ ngoài động.
Lúc này, đám người Hà cục trưởng, Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên cũng tới.
“Thí sinh đều đã đươck đưa đến khu an toàn, chẳng qua số người chết hơi nhiều.” Hà cục trưởng đi tới bên cạnh Tổng đốc Giang, thấp giọng nói.
Vẻ mặt Tổng đốc Giang không thay đổi, gật đầu.
Hà cục trưởng lập tức thấy áp lực hơn, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Hắn hơi khom người, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Vương Đằng và thi thể hai con tinh thú trên đất, mắt bỗng sáng lên.
“Quý Tuyền, hai con tinh thú này đều do các ngươi giết chết sao?” Hà cục trưởng đột nhiên hỏi ba tên võ giả.
Quý Tuyền cười khổ, nói: “Tổng đốc, Hà cục trưởng, chúng tôi chỉ giết một con trong hai con tinh thú này, một con trong đó do bạn học Vương Đằng xử lý. Thậm chí không có hắn chi viện, chúng ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Sau đó ánh mắt lập tức đồng loạt rơi trên người Vương Đằng đang đứng một bên như người qua đường.
Trong lòng Hà cục trưởng nhiều ít có phần tính trước.
Đối với thực lực của ba người Quý Tuyền, hắn vẫn tương đối rõ ràng, đồng thời đối phó hai con tinh thú đã có hơi miễn cưỡng, huống hồ là giết chết nó trong thời gian ngắn như vậy.
Cho nên, trên phương diện này, tám phần là người khác giúp đỡ!
Kẻ giúp đỡ ngoại trừ tên xảo trá che giấu thực lực Vương Đằng này ra, thì hắn không nghĩ ra còn có thể là ai.
Nhưng đối với việc Vương Đằng một thân một mình đánh chết một con tinh thú, hắn tỏ ra khiếp sợ và hoài nghi.
Không chỉ hắn như thế, ngay cả hai người đã biết Vương Đằng là võ giả từ lâu như Phó Thiên Đao và Tần Hán Hiên, cũng hơi giật mình.
Trở thành võ giả ở tuổi này đã là rất giỏi rồi. Nếu lại có đủ chiến lực để giết chết tinh thú một mình, vậy tên nhóc này quả thật hơi yêu nghiệt!
Hai vị quán chủ của võ quán Bách Luyện và võ quán Lôi Đình đều tỏ ra khó tin, trừng ba người Quý Tuyền, nói: “Các ngươi xác định mình không nói sai, một mình tên nhóc này giết một con tinh thú?”
“Thật sao?” Tổng đốc Giang cũng nhíu mày truy vấn.
Võ giả!
Còn có thể giết tinh thú một mình!
Trong thí sinh khóa này lại xuất hiện dạng thiên tài kinh tài tuyệt diễm này sao?
“Quý Tuyền, có vài lời nói ra là phải chịu trách nhiệm, các ngươi đừng tự lầm!” Hà cục trưởng nhắc nhở.
Mặc dù hắn rất hi vọng Vương Đằng có thể biểu hiện vượt trội trong chuyện này, để Tổng đốc Giang chú ý tới, nhưng lại không hi vọng ba người Quý Tuyền lừa gạt bọn họ.
Quý Tuyền lại cười khổ lần nữa: “Tổng đốc Giang, Hà cục trưởng, chúng ta sao dám lừa dối các ngươi trong chuyện này, không tin thì các ngươi nhìn vết thương trên người con kỳ nhông núi lửa ấy. Thời gian còn ngắn, chắc vẫn còn dấu vết nguyên lực lưu lại, nguyên lực bên trên không giống của ba người chúng ta.”
Đám người Tổng đốc Giang đến bên cạnh thi thể tinh thú, chỉ quan sát qua một lần, cảm ứng, đã lập tức có nhận định.
“Quả là chỉ có một loại nguyên lực.”
“Nhưng loại nguyên lực này là…”
“Nguyên lực hệ Băng! !”
Ngay sau đó Vương Đằng lập tức cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của mấy vị đại lão rơi xuống người hắn trong nháy mắt, một cảm giác mắc ói thổi quét toàn thân.
Nguyên lực hệ Băng là nguyên lực biến dị tương đối đặc thù ngoại trừ năm loại nguyên lực cơ bản Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Nói tóm lại, năm loại nguyên lực cơ bản là thường thấy nhất, mà nguyên lực biến dị khác lại tương đối thưa thớt. Những nguyên lực biến dị này không chỉ uy lực mạnh mẽ, thường thường còn có chút hiệu quả đặc thù.
Người có nguyên lực biến dị là một loại chứng minh cho thiên phú! Người khác có thèm cũng không lấy được.
Tổng đốc Giang đột nhiên cười ha ha, vỗ mạnh vào vai Vương Đằng: “Ngươi tốt lắm, tốt lắm!”
“Năm nay Đông Hải chúng ta chắc chắn tỏa sáng rực rỡ, ta xem kẻ nào còn dám coi thường chúng ta.”
Mấy vị đại lão khác cũng tỏ ra vui mừng, sôi nổi nói:
“Tổng đốc Giang nói đúng, năm nay Đông Hải chúng ta nhất định sẽ nhất minh kinh nhân!”
“Phải, để mấy tỉnh quan trọng khác nhìn xem, Đông Hải chúng ta là đặc khu kinh tế ven biển, cũng được xưng là thành phố quan trọng, sao lại bại bởi họ được.”
“Giỏi lắm, nhóc, có muốn đến võ quán Lôi Đình chúng ta không, tùy ngươi ra điều kiện!”
“Khương Hồng, ngươi thật không biết xấu hổ. Bạn học Vương Đằng, nếu không thì tới võ quán Bách Luyện của ta đi, võ quán Lôi Đình có thể cho ngươi điều kiện gì, chúng ta đều tốt hơn hắn.”
“Hai tên vương bát đản các ngươi, Vương Đằng là người của võ quán Cực Tinh. Đào người ngay trước mặt ta, các ngươi biết xấu hổ không hả?”
Phó Thiên Đao trực tiếp nổi trận lôi đình.
Hai người này quá không biết xấu hổ, trắng trợn như vậy, còn coi Phó Thiên Đao hắn ra gì không vậy?
“Ta đã sai người điều tra rồi, bạn học Vương Đằng chỉ là học viên Võ Đồ của võ quán Cực Tinh các ngươi mà thôi, còn không phải học viên võ giả chính thức, hắn có quyền tự chọn.” Cố Hạc Phi cười lạnh nói.
“Đúng thế, ai ra điều kiện tốt thì chọn người đó. Chuyện này không thể bình thường hơn được!” Khương Hồng khoanh tay trước ngực, bình chân như vại, nói.
“Tính ta dễ nổi nóng, hai người các ngươi muốn đánh nhau với ta đúng không, đến đây, tới đây, lại đây…”
Mắt thấy ba người muốn đánh nhau, mọi người cười khổ không thôi, ngay cả Tổng đốc Giang đều cảm thấy hơi đau đầu.
“Được rồi, đều đã ba bốn mươi tuổi, còn đi đoạt đồ như trẻ con, có thấy mất mặt hay không!”
Ở đây cũng chỉ có Tổng đốc Giang có thể trách mắng bọn họ.
Ba người Phó Thiên Đao lập tức không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn cứ trừng nhau, phỏng chừng sau khi trở về, thực sự phải đánh một trận mới xong việc được.
Từ đầu đến cuối, Vương Đằng đều ở trong trạng thái lơ mơ.
Các ngươi nói đoạt là đoạt, đã hỏi ý ta chưa vậy?
Đương nhiên, hắn cũng coi như đạt được mục đích, bày ra được thực lực võ giả, hơn nữa còn có hiệu quả hơn so với dự liệu.
Nghĩ tới đây, hắn lại khẽ nháy mắt với Hà cục trưởng.
Hà cục trưởng bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, tựa như cái gì cũng không thấy.