Chương 120: Gây khó dễ. (2)
Vương Á Nam nhẹ gật đầu với Vương Đằng: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, ông nội không yên lòng, bảo ta tới xem xem có thể giúp một tay không.” Nàng là con gái của bác cả Vương Thịnh Hồng của Vương Đằng, là sinh viên tài cao của trường nổi tiếng chính tông, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ xong thì vào làm việc ở tập đoàn Quang Vinh mà ông nội Vương Đằng một tay sáng lập nên, năng lực hơn người, chưa đến hai năm đã có được các lãnh đạo công ty nhất trí tán thành.
Đã có thể tự gánh vác một phía rồi!
Bên phía bác cả để nàng tới hỗ trợ, hiển nhiên cũng tin tưởng vào năng lực của nàng.
Giả Quế Nhân thấy Vương Đằng còn không thèm nhìn mình, lập tức nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ giận dữ.
Trước kia Vương Thịnh Quốc rất hay nhắc đến sự tích ăn chơi trác táng của Vương Đằng với hắn, Giả Quế Nhân đã nghe đến chai cả hai tai rồi.
Mà một tên công tử bột, mà lại không thèm nhìn hắn!
“Ha ha, Tiểu giám đốc Vương vẫn như xưa, không biết kính trọng một trưởng bối như ta gì cả.”
Ánh mắt Giả Quế Nhân lóe lên tia lạnh lẽo, thừa cơ chia rẽ luôn mấy lãnh đạo khác của công ty.
Các ngươi nhìn đi, người thừa kế của Tinh Đằng là thế này đây, không biết lễ phép, chẳng lẽ các ngươi vẫn muốn trông cậy vào hắn sao?
Lúc này, có không ít nguyên lão công ty lập tức nhíu mày lại.
Về Vương Đằng, bọn họ cũng đã sớm nghe nói. Nếu chỉ là tên công tử bột thì chả sao, dù sao tuổi cũng chưa lớn lắm, khó tránh khỏi ra vẻ kiêu căng với bề trên, ngày sau trưởng thành rồi, tự nhiên sẽ tốt hơn.
Nhưng nếu hắn không tôn trọng người bề trên, thì quả thực khiến người ta thất vọng.
Phản ứng của mọi người khiến đáy lòng Lý Tú Mai và Vương Á Nam không khỏi nghĩ thầm không ổn, hai người liếc nhau, đều lộ vẻ bất đắc dĩ.
Vương Đằng đột nhiên đến đây, khiến các nàng trở tay không kịp.
Tình huống vốn đã rất không ổn, hiện tại lại bị Giả Quế Nhân dựa vào chuyện nhân phẩm của Vương Đằng mà rêu rao, dù là một vấn đề nhỏ nào cũng có thể làm to lên, dao động tinh thần của các nguyên lão công ty. Chuyện này khiến các nàng cực kỳ bị động.
“Tiểu giám đốc Vương, chúng ta còn đang họp, nếu ngươi không có việc gì, vẫn nên đi ra ngoài trước đi.” Một nguyên lão công ty không vui vẻ gì mà nói, như cảm thấy Vương Đằng đang cố tình gây chuyện, làm mất mặt bọn họ.
“Tại sao ta phải đi?” Vương Đằng để hộp Tàng Binh xuống dưới đất, tay phải đặt lên trên, từ tốn nói.
“Ha ha, bà Vương, xem ra nhà các ngươi dạy dỗ không tốt, làm tiểu giám đốc Vươngkhông hiểu cấp bậc lễ nghĩa là gì, còn chẳng có chút tôn trọng trưởng bối, ếch ngồi đáy giếng. Đến cả con trai cũng không dạy nổi, có thể thấy năng lực của tổng giám đốc Vương thực sự có hạn.”
“Hơn nữa ta thấy tuổi của tiểu giám đốc Vương cũng chẳng nhỏ đâu, nên dạy bảo một chút, nếu không sau này nhất định sẽ gây nên họa lớn!” Một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn ngồi bên cạnh Giả Quế Nhân, lúc này cười ha hả, nói.
“Nếu ngươi không nỡ, cứ để ta quản lý dạy dỗ thay cho, đừng ngại.”
Giả Quế Nhân như vừa nghe được chuyện gì rất thú vị, không khỏi bật cười ha hả.
Phần lớn các nguyên lão công ty còn lại đều tỏ vẻ thờ ơ mà nhìn mọi chuyện. Thật ra có vài người muốn nói mấy câu, nhưng lúc này bọn họ chưa rõ tình hình, cũng chẳng muốn ra mặt, tránh bị bọn người Bao Trạch Khánh nhằm vào.
Lần này Bao Trạch Khánh rõ ràng đã có chuẩn bị mới đến, mà hết lần này tới lần khác Vương Thịnh Quốc lại xảy ra chuyện, đến giờ vẫn chưa có tin tức, công ty đã đầy ngập nguy cơ.
Không ai chắc chắn, rốt cuộc công ty còn có thể tồn tại nữa hay không.
Đến lúc đó, nếu công ty thật sự bị Bao Trạch Khánh chiếm đoạt, bọn họ còn phải nhìn mặt hắn mà làm việc, nên ra mặt lúc này thật là không khôn ngoan.
Nhưng ngay lúc này, một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé đột nhiên đứng lên, tức giận chỉ vào Bao Trạch Khánh nói: “Bao Trạch Khánh, dù sao ngươi cũng là nhân vật có mặt mũi, thừa dịp tổng giám đốc Vương chúng ta không có mặt, có ý đồ chiếm đoạt Tinh Đằng, còn nhục mạ vợ con hắn như vậy, ngươi thì có tài cán gì.”
Bao Trạch Khánh giễu cợt nhìn hắn, nhưng còn chưa lên tiếng, Giả Quế Nhân đã mở miệng trước: “Ha ha, lão Quách, không nhìn ra, ngươi lại là con chó trung thành nha!”
“Ngươi…” Quách Minh tức đến nói không nên lời.
Với tu dưỡng của Lý Tú Mai, lúc này vẫn bị chọc giận đến run rẩy cả người, nét mặt đã cực kỳ khó coi.
Nhưng, khi nàng sắp phát cáu, Vương Đằng lại bắt lấy tay nàng, vỗ về nhẹ nhàng mà an ủi.
Sau đó hắn chậm rãi đứng lên, mọi người không khỏi giương mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy một tay hắn vỗ lên bàn hội nghị bằng đá cẩm thạch trước mặt, nguyên lực nuốt vào phun ra, kình lực bùng nổ.
Ầm!
Mặt bàn đá cẩm thạch lập tức xuất hiện một khe hở, sau đó vỡ vụn trong nháy mắt, rơi xuống đất ầm ầm ngay trước mặt mọi người.
Bàn đá cẩm thạch vỡ thành từng khối, nện xuống mặt đất.
Mọi người bị doạ đến lui về sau, nhưng hết thảy xảy ra quá nhanh, khiến mọi người không kịp trở tay, vài người trực tiếp ngã từ trên ghế xuống, cực kỳ chật vật.
Giả Quế Nhân không may bị đập trúng chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Còn Lý Tú Mai và Vương Á Nam ngồi bên cạnh Vương Đằng, toàn bộ mảnh đá nwnj xuống đều bị Vương Đằng dùng kình lực đánh văng ra, không làm các nàng bị thương.
Dù là như thế, các nàng vẫn bị doạ cho giật mình, sững sờ nhìn Vương Đằng.
Sắc mặt đám người Bao Trạch Khánh tái nhợt vô cùng, họ chật vật bò dậy mặt đất, đến âu phục dính bụi cũng không có tâm trạng chỉnh trang, hoảng sợ nhìn Vương Đằng.
“Cha mẹ ơi!”
“Chú, với thực lực này của cậu Vương nhà chúng ta, đâu còn cần chúng ta làm chi!”
Trần Nhị Cẩu dẫn người đến và lão Tôn đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ đến nỗi cằm suýt nữa rơi xuống đất rồi.
Vương Đằng đi đến trước mặt Bao Trạch Khánh, nhìn hắn.
“Ngươi lấy tư cách gì quản giáo ta?”
“Tiểu tử, ngươi đừng huênh hoang, cho rằng có chút thực lực thì ngon sao?” Bao Trạch Khánh nuốt nước bọt, không khỏi lui về sau một bước, hét lớn: “Trâu Lỗi!”
Một tên thanh niên dáng người cường tráng xông ra từ góc phòng, nắm đấm lớn như bao cát đánh về phía Vương Đằng.
“Cẩn thận!”
“Con trai, cẩn thận!”