Chương 119: Gây khó dễ.
Bụng vang lên tiếng ục ục, Vương Đằng bò dậy từ trên giường, rửa mặt xong thì đi xuống lầu, lại nhìn thấy bảo mẫu dì Trần đang bận rộn trong phòng bếp, kinh ngạc hỏi: “Dì Trần, mẹ ta đâu, ta đã trở về hai ngày rồi, sao vẫn chưa thấy nàng vậy?” “Cậu chủ, ngươi dậy rồi, bà Vương đã đi ra ngoài từ sáng sớm.” Dì Trần nói.
“Sáng sớm vậy đã ra ngoài, đi làm gì?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
“Hình như là công ty xảy ra chút chuyện, ta cũng không rõ lắm, nàng không nói rõ với ta.” Dì Trần nói.
“Công ty xảy ra chuyện? Không phải có cha ta sao?” Vương Đằng càng không hiểu, trong lòng đột nhiên toát lên một dự cảm không tốt.
“Từ lần trước đi công tác, Tổng giám đốc Vương đến nay vẫn chưa trở về!” Dì Trần chần chờ một chút, vẫn nói qua.
“Cái gì!”
Nét mặt của Vương Đằng lập tức khó coi, hắn gần như có thể xác định, đã xảy ra chuyện rồi!
Hắn quay người lên lầu, chỉ chốc lát sau đã mang theo hộp Tàng Binh đi xuống lầu, vội vã ra cửa.
“Cậu chủ, hai ngày nay ngươi đã không ăn gì, ta hâm nóng bánh bao, sữa đậu nành, ngươi mang theo ăn đi.” Dì Trần đuổi theo, đưa vật cầm trong tay qua cho Vương Đằng.
Vương Đằng quả thật hơi đói, nói cảm ơn rồi nhận lấy bữa sáng, sau đó lái xe thể thao từ trong nhà để xe ra, mau chóng chạy về phía công ty nhà bọn họ.
Nửa giờ sau, Vương Đằng lái xe tới một con phố thương mại, chạy xe vào bãi đỗ xe của tòa nhà công ty.
Hắn ngồi thang máy, nhanh chóng bước tới chỗ tiếp tân.
Mỹ nữ tiếp tân đứng lên hỏi: “Chào ngươi, xin hỏi ngươi có chuyện gì không?”
“Ta muốn tìm Lý Tú Mai!” Vương Đằng nói.
Vẻ mặt cô gái quầy tiếp tân hơi mờ mịt: “Lý Tú Mai là ai?”
Vương Đằng hơi im lặng. Ngay cả vợ chủ tịch cũng không biết, hắn nhìn trước ngực đối phương, chẳng lẽ đây chính là ngực to mà không có não trong truyền thuyết?
Lúc này một bảo vệ chạy tới, vội vàng hô: “Cậu Vương! Sao ngươi lại tới rồi?”
“Ngươi là?” Vương Đằng nhìn người bảo vệ vừa chạy tới, suy nghĩ một chút lại sững ra, hình như không nhớ nổi tên của đối phương.
“Ha ha, cậu Vương đúng là quý nhân hay quên, ta là lão Tôn.” Người bảo vệ cười khan nói.
“A! Ta nhớ rồi, lão Tôn, tổ trưởng tổ bảo vệ!” Vương Đằng rốt cục nhớ ra.
“Là ta, là ta!” Lão Tôn nở nụ cười chân thành gật đầu, lập tức nói với mỹ nữ tiếp tân: “Tiểu Mỹ, đây là Tiểu giám đốc Vương của chúng ta, còn không mau chào một tiếng!”
“Cậu Vương!” Cô gái tiếp tân hơi kinh hoảng, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta không biết thân phận của ngươi.”
“Được rồi, có chuyện gì đâu!” Vương Đằng khoát tay áo, hỏi về phía lão Tôn: “Lão Tôn, mẹ ta có tới công ty không? Bây giờ đang ở đâu rồi?”
“Bà Vương chắc hẳn đang họp ở phòng, tổng giám đốc Bao của công ty sát vách vừa dẫn một đám người tới, hình như đám người phó tổng giám đốc Giả của công ty chúng ta đang muốn đi ăn máng khác.” Lão Tôn hạ giọng nói.
“Bao Trạch Khánh!” Vương Đằng híp mắt lại. Kiếp trước, khi Vương gia sụp đổ, tên khốn này đã lập tức chạy đến chia cắt công ty của cha hắn, không ngờ tới ở kiếp này, nguy cơ sụp đổ của Vương gia còn chưa tới, tên này lại đã lòi ra, xem ra rất nhiều chuyện quả thực không giống trước kia nữa!
Tên khốn Bao Trạch Khánh kia lại nhảy ra kiếm chuyện sớm như vậy!
Được dịp hôm nay, thù mới hận cũ tính hết một lần nào.
Hai mắt Vương Đằng lập tức trở nên sắc bén, gương mặt không có biểu cảm gì, đi về phía thang máy.
“Cậu Vương, chờ ta một chút. Bao Trạch Khánh kia dẫn đến không ít người, hay là để ta đi lên với ngươi, thuận tiện gọi thêm vài người, phô trương thanh thế.”
Lão Tôn vội vàng đuổi theo, vừa gỡ bộ đàm trên người xuống, vừa quát: “Này này, Trần Nhị Cẩu, Trần Nhị Cẩu, nghe thấy không?”
“Có nghe, có nghe, lão đại có chuyện gì dặn dò?” Bên kia bộ đàm truyền tới một giọng nói ồm ồm, lại có vẻ nịnh nọt.
“Nhanh cút lên tầng tám tụ họp lại, người ta đánh tới cửa rồi, ngươi còn không biết.” Lão Tôn phẫn nộ quát.
“Tên khốn nào sao lại to gan như vậy, dám đến Tinh Đằng chúng ta gây chuyện, ta lập tức tới ngay.”
Đầu kia bộ đàm lập tức náo loạn một hồi, chỉ thấy ngay khi Trần Nhị Cẩu gào lên câu ‘Làm việc!’ với ai đó, sau đó lại là một loạt tiếng động bận rộn.
Lão Tôn lộ nét mặt xấu hổ, cười ha ha nói: “Cậu Vương, thằng cháu trai này của ta mặc dù không có văn hóa gì, nhưng vẫn có tinh thần biết cố gắng! Đợi lát nữa, ngươi cứ nhìn biểu hiện của hắn.”
Vương Đằng không nói gì, đi vào thang máy với lão Tôn, bước thẳng tới tầng tám.
Nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm bốn phía, hắn đi về phía phòng họp theo ký ức chôn sâu trong đầu.
Vừa đi tới cửa phòng họp, đã nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ Vương Đằng, Lý Tú Mai truyền đến từ bên trong.
“Giả Quế Nhân, chồng ta không đối xử tệ với ngươi, ngươi lại thừa dịp hắn xảy ra chuyện, cấu kết với người ngoài, mưu đồ cách chiếm đoạt cổ phần công ty.”
“Bà Vương, đừng nói lời khó nghe vậy. Tổng giám đốc Vương quả thực đối xử với ta không tệ, ta luôn cảm kích trong lòng. Nhưng có câu nói thế này, nước chảy chỗ trũng, người đi đến chỗ cao, chim khôn chọn cành mà đậu. Bao tổng hùng tài đại lược, công ty của hắn rõ ràng có nhiều tiềm năng hơn, ta đương nhiên cũng muốn theo hắn làm việc hơn.”
Sau đó, âm thanh của một người đàn ông lại truyền đến, nghe vô cùng giả dối, khiến Vương Đằng không khỏi nhíu mày, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng càng đậm hơn.
“Ngày thường, phó tổng giám đốc Giả này thoạt nhìn rất không tồi, không ngờ lại là loại người như vậy.” Lão Tôn chán ghét nói.
Vương Đằng không nói một lời, trực tiếp đẩy cửa phòng họp ra.
Trong giây lát, mọi ánh mắt đều nhìn lại.
“Tiểu Đằng, sao ngươi lại tới đây?” Lý Tú Mai với nét mặt mỏi mệt, nhìn thấy Vương Đằng lại kinh ngạc hỏi.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, dù sao ta cũng phải đến xem.”
Vương Đằng đi vào phòng họp, ánh mắt quét qua mấy người mặc âu phục giày da, đầy dáng vẻ của người thành công, lúc này đang bình chân như vại mà ngồi trên ghế.
“Tiểu giám đốc Vương, đây là việc của người lớn, ngươi cũng đừng tham gia náo nhiệt.” Một người đàn ông đang mang mắt kính gọng vàng, khoảng hơn bốn mươi tuổi nói.
“Giả Quế Nhân!”
Vương Đằng thoáng cười nhạt, ngồi xuống bên cạnh ở Lý Tú Mai, thuận tiện thay nàng kéo cái ghế ra: “Mẹ, ngồi đi, đứng không mệt sao!”
Nói xong, hắn lại trông thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, lúc này đang ngồi phía bên tay phải Lý Tú Mai, kinh ngạc nói:
“Chị họ, ngươi cũng ở đây à!”
“Em họ!”