Chương 124: Dù ta… bị đoạ xuống địa ngục thì sao chứ! (2)
Đối mặt với cục diện thế này, vẻ mặt thanh niên phía đối diện vẫn bình tĩnh, ánh mắt chẳng gợn sóng mảy may. “Người của các ngươi đều ở đây sao?” Vương Đằng nhẹ giọng hỏi.
Hội trưởng hội Thiết Quyền nghe ra sự khinh thường từ trong giọng điệu bình thản của hắn, giận quá hoá cười: “Đám người này đủ để chém ngươi thành thịt vụn rồi.”
Nói rồi, sắc mặt hắn chợt lạnh, lộ ra vẻ hung tợn.
“Giết hắn!”
Đám thành viên kia lập tức đồng loạt xông lên, trong tay đều cầm vũ khí, cùng chào hỏi lên trên người Vương Đằng.
Ầm!
Sắc mặt Vương Đằng chợt lạnh, nguyên lực trong cơ thể bùng nổ, giống như một đợt sóng xung kích tản phát ra bốn phía, người xông lên đầu tiên lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Vương Đằng cầm chiến kiếm trong tay, giết vào trong đám người.
Giờ phút này, trong lòng hắn vô cùng lạnh lùng, mỗi một kiếm xẹt qua, đều lấy đi một sinh mệnh. Mỗi một quyền đều đập nát xương cốt của đối phương, máu tươi tung toé, thảm thiết vô cùng.
Hắn vốn không muốn giết người, nhưng nếu đối phương đã muốn giết hắn, vậy thì dứt khoát giết cho sảng khoái!
Giết đến mức đám người này đều sợ hắn!
“Võ giả!”
Gương mặt hội trưởng hội Thiết Quyền ngập tràn kinh hoàng cùng sợ hãi, giống như nhìn thấy quỷ vậy, giọng nói the thé, sợ hãi kêu lên.
Đám thành viên kia cuối cùng cũng biết được mình rốt cuộc phải đối mặt với đối thủ thế nào, thì bị doạ đến mức mặt mày trắng bệch, trong lòng sinh ra khiếp đảm.
“Chạy đi!”
“Hắn là võ giả, không đánh lại đâu!”
“Đáng chết, sao chúng ta lại chọc trúng nhân vật thế này chứ?”
Cuối cùng, một đám người trực tiếp hốt hoảng bỏ chạy, không có cả dũng khí đối mặt với Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng đã giết đến đỏ mắt, giống như… một con gấu hung tợn, giết vào trong đám người, không ai đỡ nổi.
Nơi hắn đi qua, tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên.
Phía khác, hội trưởng hội Thiết Quyền tự biết mình không địch lại, nhân lúc hỗn loạn, muốn chạy trốn.
Chân Vương Đằng giẫm xuống, cả người nhảy vọt lên trời, rơi ầm ầm xuống trước mặt hội trưởng hội Thiết Quyền, chém một kiếm về phía hắn.
“Chết!”
Sắc mặt hội trưởng hội Thiết Quyền kinh hoảng, hắn nâng đao lên đỡ.
Ngay tức khắc, sức mạnh khổng lồ giống như núi cao đè xuống, chiến đao của hắn vang lên một tiếng răng rắc, trực tiếp vụn vỡ.
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, hội trưởng hội Thiết Quyền không thể khống chế cơ thể, liên tục lùi về sau, lui đủ sáu bảy bước mới dừng lại.
Đây còn ở dưới tình huống Vương Đằng đã nương tay.
“Là ai bảo ngươi bắt Vương Thịnh Quốc?” Vương Đằng hỏi.
“Vương Thịnh Quốc!”
Lúc này hội trưởng hội Thiết Quyền mới biết được nguồn gốc của mối hoạ đêm nay, rất sợ mình nói trễ sẽ khiến Vương Đằng bực bội, vội vàng nói: “Ta cũng không biết là ai, chỉ biết hình như bọn họ đến từ Hạ Đô, kẻ cầm đầu cũng là võ giả, ta không phản kháng được mới xuống tay với Vương Thịnh Quốc.”
“Hạ Đô! Võ giả!” Vương Đằng nheo mắt lại.
“Ta cũng bị ép đến bất đắc dĩ, các hạ tha cho ta một con đường sống đi.” Hội trưởng hội Thiết Quyền cầu khẩn.
“Haiz!”
“Ta cũng muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng nội tâm của ta không cho phép nha!”
Giây tiếp theo, nguyên lực hệ Hoả phun trào, ngọn lửa khủng khiếp tức thời nuốt chửng hội trưởng hội Thiết Quyền.
“Không!”
Hội trưởng hội Thiết Quyền kinh hoàng hét lên, nhưng ngay sau đó đã bị thay thế bởi tiếng kêu thảm thiết.
“Á... tha mạng!”
Vương Đằng hờ hững, nhìn hắn dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, chẳng hề bị lay động.
Giờ phút này, vẻ lạnh lùng của hắn lộ ra vô cùng chắc chắn.
Không nhân từ nương tay với kẻ địch.
“Hội trưởng… chết rồi!”
Đám thành viên còn muốn liều chết với Vương Đằng, nhìn thấy cảnh này, không khỏi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
Cảm giác lãnh lẽo càn quét khắp người!
Vương Đằng xoay người, ánh mắt quét qua bọn họ, lập tức lại lao vào trong đó chém giết.
Nhổ cỏ tận gốc!
“Á, chạy mau. Tên này điên rồi, hắn muốn giết sạch tất cả chúng ta.” Có người kêu lên thảm thiết, âm thanh sợ hãi vang vọng bên trong hội Thiết Quyền.
“Ma quỷ, hắn là ma quỷ!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ta chỉ là người vừa vào hội, ta chưa từng giết người.”
“Ác ma, ngươi sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, bọn ta chờ ngươi ở dưới…”
Giờ phút này, Vương Đằng hoá thân thành Tu La, chém sạch mọi thứ. Tất cả tồn tại uy hiếp đến người nhà của hắn, hắn đều phải giết sạch hết thảy.
Bình thường hắn có thể hi hi ha ha, vui thì cười, giận thì mắng, nhưng lúc này, hắn tuyệt đối không nương tay!
Vì khiến người nhà được sống dưới ánh mặt trời, dù ta… bị rơi xuống địa ngục thì sao chứ!
“Chuyện gì vậy?”
Vương Thịnh Quốc bị trói trong một góc phòng, dáng vẻ khổ sở, lẳng lặng nghe trộm động tĩnh bên ngoài, nhưng không thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Hừm, không biết họ thế nào rồi?” Hắn không khỏi nghĩ đến Lý Tú Mai và Vương Đằng, mình đang bị bắt lại, họ chắc chắn rất lo lắng.
“Sao mấy người này lại tìm đến ta chứ, theo lý, ta và họ chẳng hề có ân oán gì, không thể vô duyên vô cớ bắt ta như vậy được.”
Vương Thịnh Quốc đang tự hỏi tiền căn hậu quả, nhưng không tìm ra được chút manh mối nào. Số tài liệu kia hắn đã xem rồi, nếu thật sự ký tên vào, không những tập đoàn Tinh Đằng của hắn mà cả Vương gia cũng sẽ gặp họa theo…
Đợi đã, Vương gia!!
“Chẳng lẽ mục đích của chúng là cả Vương gia?” Hắn nghĩ đến khả năng này, không khỏi cảm thấy lạnh toát cả người.
Đây quả là muốn rút củi dưới đáy nồi, muốn làm cả Vương gia sụp đổ mà!
Ban đầu hắn chỉ không muốn liên lụy đến vợ con, nhưng bây giờ nghĩ đến những mấu chốt trong đó, phần tài liệu kia càng không thể ký rồi.
Đang suy nghĩ thì Vương Thịnh Quốc đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Mắt của hắn bị một miếng vải đen che lại, không nhìn thấy người đến là ai, nhưng hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa lớn.
“Cha, mẹ ta gọi cha về nhà ăn cơm kìa!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai của Vương Thịnh Quốc.
“Tiểu Đằng!” Vương Thịnh Quốc còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng kiểu cách nghịch ngợm này, hình như cũng giống con trai của hắn thật đấy.
Miếng vải đen bị lột xuống!
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ được dáng vẻ của người đó, quả thật là Vương Đằng!
“Con trai, sao ngươi lại ở đây?” Vương Thịnh Quốc vô cùng kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
“Nếu ta không đến, ngươi còn không biết bị nhốt ở đây bao lâu nữa.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.