Chương 126: Bởi vì ta thiên phú dị bẩm!
Trong nhà. Dì Trần làm bữa sáng, cả nhà Vương Đằng cùng nhau ngồi ăn cơm.
“Cái gì, con trai chúng ta là võ giả?”
Vương Thịnh Quốc như vừa nghe thấy một chuyện không thể nào xảy ra, còn suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài, nhìn Lý Tú Mai với vẻ mặt khiếp sợ.
“Không tin thì ngươi tự đi hỏi con trai mình đi.” Lý Tú Mai nói.
“Con trai, mẹ ngươi không gạt ta chứ.” Vương Thịnh Quốc không chớp mắt một cái mà nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng cũng không trả lời mà duỗi ngón tay ra, một tia nguyên lực hệ Hỏa tỏa ra, bốc lửa lên, chỉ thấy Vương Thịnh Quốc kinh ngạc cảm thán không thôi.
“Nguyên lực kìa, ngươi quả nhiên là võ giả!”
“Thế nhưng, sao ngươi đã thành võ giả rồi? Đã luyện võ được bao lâu đâu!” Hắn vẫn không thể tin nổi.
Chủ yếu là do thời gian luyện võ của Vương Đằng còn quá ngắn.
Mà mọi người đều biết, việc luyện võ rất khó, giai đoạn Võ Đồ còn đỡ chút, nhưng việc vượt qua ngưỡng cửa võ giả, lại làm khó rất nhiều người.
Hiện tại Vương Đằng lại đã là võ giả, cú nhảy vọt này thực sự quá nhanh, đừng nói với ta, ngưỡng cửa kia là giả chứ?
Hơn nữa hắn chợt nhớ tới hội Thiết Quyền khắp nơi im lặng như tờ kia, thằng nhóc này sẽ không phải…
Được rồi, đã trở thành võ giả, dù sao có vài chuyện cũng không thể cân nhắc dựa theo tác phong làm việc của người thường.
Huống hồ mấy người kia cũng chẳng phải thứ tốt gì.
“Ta nói ta gặp được một ông lão, người ta nhìn ra xương cốt ta thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ, cho nên ra sức nhận ta làm đồ đệ, truyền lại thần công cho ta, nên ta mới có thể tiến triển nhanh vậy, các ngươi tin không?” Vương Đằng vừa ăn bữa sáng, vừa nói.
“Đứa nhỏ này, lại tán dóc rồi.” Lý Tú Mai trợn mắt nhìn hắn.
Vương Thịnh Quốc cũng giữ im lặng, rõ ràng là không tin.
“Vậy chỉ còn mỗi một lời giải thích, là vì ta có thiên phú dị bẩm!” Vương Đằng bất đắc dĩ mà nói.
“Quả nhiên, con trai ta chính là một thiên tài, không hổ là đứa ta sinh.” Vương Thịnh Quốc bày ra vẻ quả nhiên là vậy, phối hợp mà gật đầu nói.
“Cái gì mà con trai ngươi sinh, còn chẳng phải từ trong bụng ta ra à.” Lý Tú Mai không cam chịu tỏ ra yếu kém, trợn mắt nói: “Không có dòng máu ưu tú của ta, Vương gia các ngươi có thể sinh ra đứa trẻ thiên tài vậy sao.”
Vương Đằng nhìn hai ông bà già nhà mình không biết xấu hổ mà khoe khoang dòng máu mình ưu tú ra làm sao, thậm chí còn lấy liệt tổ liệt tông ra mà làm ví dụ.
Một người nói tổ tiên Lý gia ta từng đi làm quan lớn, người kia lại bảo Vương gia ta còn từng làm tướng quân đây!
Cũng chẳng biết là thật hay giả, dù sao Vương Đằng chỉ cảm thấy, hệ thống đại lão luôn quy củ kia nhất định rất không phục.
Đều là công của hai người, còn lôi bọn ta vào làm gì nữa?
Hừ!
…
Ăn một bữa cơm, còn tương đối náo nhiệt, Lý Tú Mai nhân dịp nói hết mọi chuyện đã xảy ra trong công ty mấy ngày nay cho Vương Thịnh Quốc nghe.
“Kẻ hèn nhát Bao Trạch Khánh kia, ở trước mặt ta còn chả dám thả một cái rắm, thế mà ta vừa gặp chuyện đã nhảy ra gây sự, xem ra cần phải tính món nợ này với hắn cho đàng hoàng.”
Vương Thịnh Quốc cũng không phải kiểu người lương thiện, lần này thật sự bị mấy người kia chọc giận, sau này chắc chắn sẽ làm ra động tác lớn.
“Còn có Giả Quế Nhân, ta đối đãi hắn không tệ, lúc thì cất nhắc lúc thì cho cổ phần, hắn lại ăn cây táo rào cây sung, tên bạch nhãn lang này!”
Nói chuyện đến Giả Quế Nhân, hắn lại càng tức giận, cảm giác bị người phản bội thực sự khiến mình đè nén khó chịu, một hơi dằn thẳng xuống đáy lòng.
“Được rồi, ngươi cũng đừng tức giận quá. Ít nhất có con trai chúng ta ngăn cơn sóng dữ, ngươi còn không biết, lúc đó toàn bộ bọn người kia đều sợ muốn chết, nửa lời cũng chẳng dám nói. Hơn nữa, lần này chúng ta cũng không phải không thu về được gì, ít nhất thấy rõ được gương mặt thật của bọn họ, người nào có thể tin tưởng, người nào thì không, trong lòng cũng nắm chắc hơn.” Lý Tú Mai nói.
“Ngươi nói không sai, vừa lúc nhân cơ hội này lọc tẩy nội bộ công ty một chút, mấy năm nay bọn họ hẳn đã xếp vào không ít thân thích của mình. Nhân viên công ty vốn đã hơi rườm rà, đá thẳng vài kẻ không có năng lực đi, cũng coi như thay máu mới.” Vương Thịnh Quốc gật đầu nói.
Nói chuyện phiếm thêm vài câu, ba người lại đi nghỉ ngơi.
Nhất là Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai, đã vài ngày không được ngủ đàng hoàng, đã sớm kiệt sức, nếu không nghỉ ngơi tử tế, thân thể sắp không chịu nổi rồi.
Giữa trưa.
Vương Đằng nằm ở trên giường, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần còn đang hơi hoảng hốt.
“Phù!”
Hắn không khỏi thở dài ra một hơi.
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, một chuyện tiếp một chuyện, muốn đi nghỉ ngơi cho tốt một lát, trải nghiệm chút thú vui nhặt thuộc tính nhàn nhã cũng không xong.
Hắn bước xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào có hơi chói mắt, hắn không khỏi thoáng nheo mắt lại.
Nói tới thuộc tính.
Vào lúc giết những người trong hội Thiết Quyền kia, lại đã nhặt về được không ít thuộc tính.
‘Tinh thần’ x3
‘Ngộ tính’ x1.5
Bây giờ ngộ tính của hắn đã đạt 98. 5, tinh thần thì đạt tới 95, cả hai đều sắp gần trăm rồi.
Vương Đằng bỗng nhiên rất chờ mong, vào lúc hai loại thuộc tính này đạt tới số một trăm, sẽ có thay đổi gì chăng?
Còn lại, phần lớn là thuộc tính sức mạnh và tốc độ, bọn chúng đều chỉ là Võ Đồ mà thôi.
Ngoài ra, những thành viên kia vốn chỉ sử dụng các loại chiến kỹ cơ sở như đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp… mà những thứ này, Vương Đằng đã sớm đi đến đỉnh cao, sẽ không có thuộc tính rơi xuống nữa.
Mà thật ra, lại có một điểm khiến Vương Đằng rất giật mình, đó là khi giết người cũng sẽ rơi thuộc tính trắng.
‘Thuộc tính trắng’ x8
Những thuộc tính trắng này là do thành viên hội Thiết Quyền lấy cái chết để cống hiến, mặc dù hơi ít nhưng Vương Đằng vẫn vô cùng cảm kích bọn họ.
Bọn họ đều là người tốt nha!
Hiện tại thuộc tính trắng đã có 35 điểm, nghĩ lại, vẫn nên tích lũy trước.
Thầy cô đã dạy chúng ta từ nhỏ, bớt ăn bớt mặc là thói quen tốt!
Còn về thuộc tính tinh thần và ngộ tính, đến lúc đó lại tới bệnh viện tâm thần hay võ quán xoát lại một lần, dù sao khoảng cách tới một trăm chỉ còn một chút, không có gì quá khó.