Chương 125: Cha, mẹ ta gọi cha về nhà ăn cơm!
Hắn chém đứt sợi dây thừng đang trói Vương Thịnh Quốc, rồi đứng dậy nói: “Được rồi, chúng ta về thôi, mẹ ta chắc đang đợi sốt ruột lắm rồi.” Vương Thịnh Quốc đứng dậy, đột nhiên khuỵu chân xuống một cái, hắn bị trói quá lâu, chân cũng tê hết rồi.
Vương Đằng vội vàng đỡ hắn dậy, trêu ghẹo nói: “Cha còn chưa tới năm mươi tuổi mà chân đã không ổn tới vậy rồi à!”
“Nói bậy, lão tử ta rất khỏe mạnh, một hơi có thể leo ba mươi tầng không thở gấp đấy.” Vương Thịnh Quốc tức giận nói.
“Ngươi rảnh thật đấy, có thang máy không dùng, còn đòi leo thang bộ.” Vương Đằng cà khịa.
“…” Vương Thịnh Quốc cạn lời, cảm thấy nói chuyện với thằng ranh con này khiến cho trí thông minh của mình bị hạ thấp.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi vào đây bằng cách nào? Bọn chúng đồng ý thả ta đi sao? Ngươi không đáp ứng yêu cầu nào của chúng chứ?”
Vương Thịnh Quốc vừa nghĩ đến tài liệu kia, lập tức có phần nóng nảy: “Bọn chúng có bắt ngươi ký tài liệu gì không, thứ đó tuyệt đối không thể ký nhé. Đó là một cái bẫy, nhảy vào đó thì Vương gia chúng ta sẽ rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.”
“Yên tâm đi, ta không có ngốc đến vậy đâu.”
“Người của hội Thiết Quyền đều rất biết lý lẽ, ta nói sự thật, nói đạo lý với họ, sau đó còn trò chuyện về lý tưởng nhân sinh gì gì đó, hao tốn biết bao nhiêu nước bọt của ta, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra lỗi lầm của mình, cuối cùng đồng ý thả ngươi ra đó.”
Vương Đằng bịa chuyện.
“Ngươi đang trêu ta đúng không?” Vương Thịnh Quốc hỏi, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Nói sự thật?
Giảng đạo lý?
Còn trò chuyện về lý tưởng nhân sinh?
Hội Thiết Quyền là những người biết nói đạo lý sao? Họ còn rảnh rỗi ngồi bàn chuyện nhân sinh, nói lý tưởng à!
Vương Thịnh Quốc đột nhiên rất muốn quất hắn một cái, lừa quỷ đâu, xem lão cha ngươi là tên ngốc à!
“Nếu không thì sao họ chịu thả ngươi ra chứ!”
Vương Đằng hỏi ngược lại một câu, sau đó cùng Vương Thịnh Quốc bước ra khỏi phòng.
Hắn cố ý tránh nơi có thi thể, thậm chí trước khi đến gặp Vương Thịnh Quốc, hắn còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Không lâu sau, Vương Đằng dẫn Vương Thịnh Quốc ra khỏi hội Thiết Quyền.
Vương Thịnh Quốc không thể hỏi thêm được gì từ Vương Đằng, nghi ngờ quay đầu lại nhìn hội Thiết Quyền, chỉ cảm thấy không khí im lặng như tờ bên trong thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
…
Hai người hội tụ cùng Vương Á Nam.
“Chú hai!” Vương Á Nam nhìn thấy họ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cái nhìn khác hẳn về thực lực của Vương Đằng.
Một mình xông vào hội Thiết Quyền mà bản thân không hề có thương tích gì, còn bình yên vô sự cứu được người ra, người bình thường thật sự không thể làm được như vậy.
“Á Nam, lần này phiền ngươi chạy tới chạy lui một chuyến rồi.” Vương Thịnh Quốc nói lời cảm ơn với Vương Á Nam.
“Chú hai, ngươi đừng khách sáo nữa, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.” Vương Á Nam cười nói.
Người đàn ông đi theo lúc này vẫn còn đang khiếp sợ. Con trai của Tổng giám đốc Vương này thật sự là ẩn giấu tài năng. Hắn khẽ liếc nhìn hội Thiết Quyền yên tĩnh khác thường, cảm thấy da đầu tê dại.
Vương Đằng đi vào trước sau không quá nửa tiếng đồng hồ, đám người đó làm sao có thể dễ dàng đồng ý thả người như vậy, lẽ nào…
Nghĩ đến khả năng nào đó, hắn sởn cả gai ốc liếc nhìn trộm Vương Đằng một cái.
Hít!
“Tổng giám đốc Vương, chúng ta sẽ ở lại thành phố Giang một đêm để nghỉ ngơi hay quay về Đông Hải trong đêm?” Chàng trai nói
“Trở về Đông Hải đi thôi?” Vương Thịnh Quốc nóng lòng trở về, liền nói.
Đối phương gật đầu, lái xe lên đường cao tốc, nhanh chóng đi về phía Đông Hải.
…
Rạng sáng, tầm hơn sáu giờ mọi người mới về đến Đông Hải.
Xe dừng lại tại khu biệt thự Phú Hoa, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc bước xuống xe.
“Chú hai, vậy ta về trước đây, tiện thể thông báo một tiếng cho ông nội, tránh để ông phải lo lắng.” Vương Á Nam hạ cửa kính xe xuống, rồi nói.
“Cũng được, vậy ta cũng không giữ ngươi lại, chạy đôn chạy đáo một ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu nói.
Vương Á Nam gật đầu, vẫy tay với Vương Đằng.
“Em họ Vương Đằng, vậy ta đi trước đây, có rảnh sẽ qua tụ họp, anh chị em chúng ta là người một nhà, nên gần gũi nhau hơn.”
“Được, chị họ đi thong thả nhé!” Vương Đằng gật đầu cười nói.
Có một điểm mà Vương Á Nam nói không sai, đó chính là họ là người thân máu mủ tình thâm!
Kiếp trước, Vương gia lâm nguy, mấy anh chị em tuy rằng không ưa gì nhau, nhưng trong lúc nguy nan đều ra sức giúp đỡ lẫn nhau. Những việc này, người ngoài không thể nào làm được.
Vương Thịnh Quốc hơi ngạc nhiên về thái độ của Vương Á Nam đối với Vương Đằng.
Trước kia Vương Á Nam khá chướng mắt Vương Đằng, dù sao nàng cũng là thiên chi kiều nữ, tất cả mọi phương diện đều rất ưu tú.
Vương Đằng thì không như vậy, hoàn toàn là một đứa không nên thân, ăn chơi phóng túng, căn bản không thể hoà hợp với vòng quan hệ nhỏ bé của họ.
Nhưng lúc này Vương Á Nam lại ấm áp đến lạ thường với Vương Đằng, thái độ này khiến Vương Thịnh Quốc vừa vui mừng lại vừa cảm thán.
Sau khi Vương Á Nam đi, Vương Đằng và Vương Thịnh Quốc vào nhà.
Lý Tú Mai suốt một đêm không ngủ, lúc này đang ngồi chờ đợi trên sofa phòng khách, gương mặt tràn đầy vẻ buồn rầu và lo âu.
Dì Trần giúp việc vẫn chưa về nhà, luôn làm bạn bên cạnh Lý Tú Mai.
Hai người Vương Đằng mở cửa bước vào, nàng vừa nhìn thấy họ thì mừng rỡ kêu lên: “Bà Vương, Tổng giám đốc Vương và cậu Vương về tới rồi!”
“Cái gì!”
Lý Tú Mai ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Thịnh Quốc, nước mắt suýt nữa tuôn rơi.
Vương Thịnh Quốc đi về phía trước, ôm chặt Lý Tú Mai, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Ta đã trở về, thật xin lỗi, đã khiến ngươi lo lắng!”
“Ha ha, ta nói cha mẹ à, hai người đừng diễn cảnh ân ái nữa, ta nổi hết da gà lên rồi đây này.” Vương Đằng ngáp một cái, trợn mắt nói.
Lý Tú Mai đỏ mặt, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Vương Thịnh Quốc.
“Nhóc con thối!” Vương Thịnh Quốc tức giận, trợn mắt nhìn Vương Đằng.
“Tổng giám đốc Vương, mọi người ngồi xuống trước đi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn” Lúc này dì Trần cười nói.