Chương 136: Ta xấu thật mà!
Chỉ có điều quyền mua nhà ở ‘Lộc Viên’ lại khiến hai mắt hắn sáng lên. Đối với đàn ông, chỉ khi người nhà an toàn mới có thể không buồn phiền âu lo. “Ngày mai phải ghi danh vào đại học rồi, ngươi đã quyết định sẽ ghi danh vào trường đại học nào chưa?” Phó Thiên Đao hỏi.
“Vẫn chưa quyết định, ta đã xem xét các chỉ tiêu tuyển sinh của từng trường, dường như dù chọn trường nào, thì ta cũng có thể vào được.” Vương Đằng nói.
Sau khi có điểm, các trường đã công bố chỉ tiêu trúng tuyển trước tiên.
Kỳ thi võ khác với kỳ thi thông thường. Đối với kỳ thi bình thường, chỉ tiêu trúng tuyển của các trường chỉ được đưa ra sau khi ghi danh, rất nhiều học sinh ghi danh không chính xác, không được thi vào trường mong muốn, khiến người ta tiếc nuối.
Mà thi võ, chẳng những các trường đại học lựa chọn học sinh, mà học sinh cũng đang lựa chọn các trường đại học, vì thế cần phải đưa ra chỉ tiêu trúng tuyển sớm.
“Với số điểm của ngươi, dù có ghi danh vào trường nào đi nữa, cũng không có vấn đề gì. Vấn đề hiện giờ là, trường đại học nào thích hợp với ngươi hơn, thành tích thi của ngươi chắc đã truyền tới các trường đại học trọng điểm, chỉ cần không phải người mù, tin rằng bọn họ cũng sẽ sớm tìm tới cửa nhà ngươi, thậm chí rất có thể là ngày mai họ sẽ tìm tới trường học của ngươi.” Phó Thiên Đao cười nói.
“Thật phiền phức!” Vường Đằng cười khổ, trong lòng khẽ động, hỏi: “Quán chủ, ngươi có đề nghị gì không?”
Phó Thiên Đao cười nói: “Vài trường đại học trọng điểm hàng đầu, bất kể là tài nguyên, không khí trường học, hay đội ngũ giáo viên, thực ra đều không kém nhau mấy.”
“Hơn nữa tài nguyên dựa vào cạnh tranh, học sinh càng xuất sắc, nhà nước sẽ phân phối càng nhiều tài nguyên. Đối với những học sinh xuất sắc, không bao giờ thiếu tài nguyên.”
“Những năm gần đây, trường Đại học Đông Hải của Đông Hải chúng ta, ngay cả trường quân đội Hoàng Hải cũng đang từng bước ép sát, so với trường học hàng đầu đã không có chênh lệch quá nhiều, thậm chí có mấy lần còn vững vàng đè ép bọn họ trong các trận thi võ đạo lớn, giành được vị trí thứ nhất.”
“Mà so sánh trường quân đội với các trường đại học thông thường, chắc chắn trường quân đội càng nghiêm khắc hơn, rất coi trọng việc hạn chế tự do của học sinh, nhưng có một lợi thế!”
Phó Thiên Đao nói đến chỗ này, thì dừng lại một chút, thấy Vương Đằng nhìn qua, mới nói tiếp.
“Trường quân đội vẫn có thể được xem là con đường tắt dẫn đến cầm quyền, nếu biểu hiện đủ xuất sắc, đồng thời xây dựng công trạng, tương lai rất có thể sẽ được tự nắm giữ một quân đoàn trong tay, quyền thế ngập trời!”
“Đặc biệt là ở dị giới, không ngại nói cho ngươi, chúng ta đang xây dựng các quân đoàn lớn, đặc biệt đòi hỏi rót sinh lực vào trong đó......”
“Dị giới!”
Vẻ mặt Vương Đằng thay đổi, từ khi bước lên hàng ngũ võ giả là hắn đã biết sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với dị giới.
“Ta sẽ cân nhắc về nó!” Hắn nói với Phó Thiên Đao.
“Ừ, về công về tư, ta đều hy vọng ngươi có thể ở lại Đông Hải, Đông Hải đang cần nhiều cường giả đỉnh cấp hơn nữa!” Phó Thiên Đao nói.
Vương Đằng gật đầu, không lập tức đưa ra câu trả lời.
Phó Thiên Đao thấy vậy thì không nói gì thêm nữa, đứng dậy cáo từ, nói: “Báo danh xong sẽ còn khoảng hơn tháng là tới khai giảng, ta sẽ lựa chọn một tiểu đội võ giả bên trong võ quán cho ngươi, đến lúc đó ngươi gia nhập với họ đến dị giới trước!”
“Nhanh vậy á!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Con đường võ đạo là phải tranh thủ từng giây một, nhanh hơn một bước, hơn từng bước là ngươi đã nhanh hơn người khác một đoạn dài rồi, chẳng nhẽ ngươi không muốn kéo giãn khoảng cách ấy ra sao?” Phó Thiên Đao cười nói.
Rõ ràng là lời nói của Phó Thiên Đao đã nói hộ nỗi lòng của Vương Đằng.
Hắn đã bỏ lại đại đa số người ở phía sau, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để nới rộng khoảng cách.
Huống hồ, là một kẻ có bug trong tay, nếu bị người khác vượt qua thì chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của ông bà các cụ rồi hay sao.
“Tới dị giớithì cũng nguy hiểm quá mà ha?” Vương Thịnh Quốc đứng bên không nhịn được bèn hỏi.
“Từ lúc hắn trở thành võ giả thì nguy hiểm đã như hình với bóng rồi, không bao giờ thoát được khỏi nó, trừ phi một ngày nào đó hắn vô địch thiên hạ thì tự khắc sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.”
Phó Thiên Đao nhìn Vương Thịnh Quốc, không những không trấn an mà ngược lại còn nói thẳng thừng.
Đã thế còn hỏi ngược lại đầy ẩn ý:
“Hơn nữa, chẳng nhẽ không trở thành võ giả thì sẽ không còn nguy hiểm ư?”
Vương Thịnh Quốc lập tức nhớ đến chuyện xảy ra với mình, nếu Vương Đằng không phải võ giả thì tình trạng của hắn đã tồi tệ hơn, thậm chí cả Vương gia cũng xảy ra chuyện lớn.
Nguy hiểm chỉ mang tính tương đối.
Chưa bao giờ có an toàn thực sự!
Với kinh nghiệm sống của mình, hắn hiểu đạo lý ấy và chỉ biết khẽ thở dài.
“Được rồi, đừng tiễn nữa, ngươi chờ tin tức của ta.”
Mấy người đi tới cửa, Phó Thiên Đao vẫy tay, lái xe rời đi.
Nhìn Phó Thiên Đao đi mất, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai đột nhiên im lặng, con trai trở thành võ giả là chuyện tốt, họ cũng cảm thấy tự hào, nhưng những mối nguy hiểm đi cùng lại làm họ không thể không lo lắng.
Giống như bậc cha mẹ có con học đại học ở nơi đất khách vậy, rõ ràng rất vui khi đứa trẻ đỗ đại học, nhưng khi tiễn con đi xa lại vẫn hết mực dặn dò, thậm chí là âm thầm lau nước mắt.
Đại khái đó là bản năng của người làm cha mẹ!
“Cha mẹ, hai người đừng ra vẻ như mất con vậy chứ, ta còn sống sờ sờ đây mà!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Bậy bạ, đừng có gở mồm.” Lý Tú Mai nói.
Vương Thịnh Quốc thở dài đánh thượt, xúc động nói: “Những năm qua, ngươi chẳng những có thực lực kinh người mà còn trưởng thành hơn trước rất nhiều, đã có thể điềm nhiên trả lời trước mặt ba vị quán chủ võ quán, còn có thể đảm đương trọng trách khi gia đình gặp chuyện không may, tài sản cũng vượt qua ta, làm cha ngươi, thực ra ta không có gì phải lo lắng, ta chỉ mong rằng dù có gặp phải bất cứ tình huống nào, ngươi cũng phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu.”
“Ta biết rồi cha à!” Vương Đằng im lặng một lúc, sau đó đá mắt với Vương Thịnh Quốc, nói: “Cơ mà sao lời cha nghe cứ chua chua thế nhỉ, có phải hâm mộ ghen tị rồi không, một tỷ này có cần phải chia cho cha một tý không?”