Chương 137: Ta xấu thật mà! (2)
“Cút!” Vương Thịnh Quốc nổi giận giơ chân đá Vương Đằng. Thằng oắt con này!
Hâm mộ ghen tị gì chứ, cha ngươi từng này tuổi rồi không cần sĩ diện hay sao!
Vương Đằng cười hố hố né tránh.
“Ta đi đây!”
Nói xong chạy biến ra khỏi cửa.
...
Lời nói của Phó Thiên Đao vẫn tạo đôi chút áp lực cho Vương Đằng, ít nhất là trước khi tiến vào dị giới, hắn phải thăng cấp tất cả những thứ có thể tăng lên được.
Võ quán Cực Tinh.
Một tấm biểu ngữ đỏ chót treo ngay trước cổng.
“Nhiệt liệt chào mừng Vương Đằng, trạng nguyên kỳ thi võ của Đông Hải gia nhập võ quán Cực Tinh!!!”
Vương Đằng vừa bước xuống xe, đứng ở trước cổng sững sờ nhìn hàng chữ vô cùng bắt mắt kia, đột nhiên một cảm giác xấu hổ quét qua toàn thân.
Tốc độ của Phó Thiên Đao quá nhanh, hai người mới cách nhau chưa đến nửa tiếng mà tấm biểu ngữ này đã được treo lên rồi.
Hay là đã chuẩn bị từ trước rồi nhỉ?
Vương Đằng vội vã cúi đầu, giả vờ như không nhận ra, sau đó chui vào trong xe, lái vào trong võ quán.
Nhưng xe của hắn là khách quen, đã thế biểu ngữ còn treo ngoài kia, bảo vệ vừa trông là đã nhận ra, lập tức cho vào.
Khi xe chạy vào, bảo vệ còn bàn tán ở phía sau.
“Kia chính là trạng nguyên kỳ thi võ đấy.”
“Đúng là hắn, là hắn đó, chính là hắn đó!”
“Nghe nói quán chủ võ quán chúng ta phải tự mình đến mời mới cướp được hắn từ tay của hai quán võ lớn là Lôi Đình và Bách Luyện.”
“Đãi ngộ này, chậc chậc…”
Vương Đằng không biết những lời tán bàn phía sau, hắn đỗ xe xong rồi đi lên tầng ba của tòa nhà huấn luyện Võ Đồ.
Giờ hắn đã có thể bước vào tòa nhà dành cho võ giả, nhưng hắn vẫn muốn trở lại tòa nhà đào tạo Võ Đồ lần cuối.
Tầng ba.
Vương Đằng vừa đi tới đã có rất nhiều ánh mắt đổ về người hắn, sau đó toàn bộ căn phòng chợt lặng ngắt, kế đó thì xôn xao tiếng xì xào bàn tán.
“Vương Đằng!”
“Trạng nguyên thi võ!”
“Không ngờ trong số chúng ta lại cất giấu một đại lão nha!”
...
Đám Trương Thiếu Dương và Bành Hải quen biết Vương Đằng từ trước lập tức xúm lại, ngươi một câu ta một lời, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên vừa cảm thán.
Họ đều là những người sắp thành võ giả, hiện đang vật lộn ở cảnh giới Võ Đồ cao cấp, không biết ngày tháng năm nào mới có thể trở thành võ giả.
Vậy mà Vương Đằng đã trở thành trạng nguyên kỳ thi võ, có thể tùy ý lựa chọn các trường đại học trọng điểm toàn quốc, sau này được hưởng nguồn tài nguyên khổng lồ, trở thành võ giả chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Tương lai của hắn tràn đầy tươi sáng, trong khi tiền đồ của họ thì chưa thấy đâu.
Nghĩ đến điều đó khiến lòng người trở nên phức tạp, hâm mộ ghen tị hận cũng không đủ để biểu đạt trọn vẹn.
Vương Đằng tán gẫu dăm ba câu với mấy người quen xong thì mỗi người quay đi huấn luyện.
Cứ nghĩ tất cả mọi người đều sàn sàn bằng nhau, nhưng giờ Vương Đằng đã vượt lên trước, họ cũng không muốn bị bỏ lại quá xa nên càng thêm nỗ lực tập luyện.
Huống hồ, Vương Đằng đã trở thành trạng nguyên còn cố gắng như vậy thì chẳng cớ gì họ lại lười biếng cả!
“Phù!” Vương Đằng thở dài một hơi, sau đó làm bộ như tập luyện để đi nhặt trộm bong bóng thuộc tính.
‘Sức mạnh x3’
‘Tốc độ x2’
‘Ngộ tính x0.2’
...
Thời gian trôi qua, đến chập tối, cuối cùng thuộc tính ngộ tính của Vương Đằng đã đột phá 100 điểm!
Dòng ngộ tính lẳng lặng thay đổi!
‘Ngộ tính’: Linh cảnh (0/100)
Vương Đằng đột nhiên cảm thấy có một sự thay đổi kỳ lạ khó giải thích ở trong tâm trí mình, như thể vô hình trung việc lý giải các loại công pháp và chiến kỹ trở nên sâu sắc hơn.
Nhìn xuống chút nữa trong giao diện thuộc tính, độ thông thạo của các loại công pháp và chiến kỹ đều lập tức tăng từ 2 đến 3 điểm không đồng đều.
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 35/100), Huyền Băng quyết (nhập môn 25/100), Hoàng Thổ công, Thổ Nguyên thuẫn (nhập môn 29/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, côn, thân: ngộ thế), tiễn pháp cơ sở (nhập môn), kỹ thuật đấu súng (nhập môn 3/10), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 59/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 31/100)
Trong đó, chỉ có kỹ thuật đấu súng là tăng lên 1 điểm, còn lại đều tăng từ 2 đến 3 điểm.
“Linh cảnh! Một cảnh giới mới à!” Vương Đằng trầm ngâm tư lự.
Hắn đã thử nhặt thêm bong bóng ngộ tính và phát hiện ra giờ nó không còn tác dụng với ngộ tính cấp linh cảnh nữa.
Vương Đằng rời khỏi võ quán, mục đích của hắn đã đạt được.
Quả nhiên, sau khi đột phá một trăm điểm, ngộ tính đã có sự thay đổi, không biết với ngộ tính cấp linh cảnh này, nếu đi tìm một bản công pháp hoặc chiến kỹ mới thì sẽ có hiệu quả thế nào nhỉ?
Hắn có chút chờ mong.
Đối với thuộc tính tinh thần cũng sắp sửa đột phá 100 điểm, lòng hắn có chút ngứa ngáy muốn kiếm đầy ngay lập tức.
Tiếc là thực tế không cho phép!
Vương Đằng trở về khu biệt thự Phú Hoa, vừa đến cửa thì lại trông thấy một biểu ngữ đỏ chót bắt mắt khác treo ngay trước cổng.
“Chúc mừng bạn Vương Đằng, cư dân của khu phố đã trở thành trạng nguyên kỳ thi võ Đông Hải!!!”
Hắn không chịu được phải bưng kín mặt mình, vì cái lồng gì mà ở đâu cũng gặp thứ này vậy!
Vương Đằng không hay biết rằng tin tức hắn là trạng nguyên kỳ thi võ đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách Đông Hải, bất kể là phố lớn hay ngõ nhỏ, miễn là nhà nào có con đang tuổi đi học thì đều lấy ví dụ ‘con nhà người ta’ này ra để dạy dỗ con mình.
Có lẽ Vương Đằng chưa bao giờ tưởng tượng được có một ngày mình cũng có thể trở thành ‘con nhà người ta’ như thế!
Hắn đang muốn lái ô tô vào trong khu nhà thì đột nhiên nhìn về phía bảo vệ, một bóng người nhỏ bé đang nói gì đó với những người gác cổng.
Dáng vẻ người đó rất kỳ lạ, cả người mặc kín như bưng, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen nháy sáng ngời, hai tay đút trong túi.
Trong thời tiết nóng nực này, ai trông thấy cũng cảm thấy kỳ quặc!
Có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng họ nói chuyện với nhau.
“Ngươi nói ngươi đến tìm người đúng không? Nhưng trông ngươi lấm la lấm lét, chúng ta không thể cho ngươi vào trong được.” Những người gác cửa chau mày nói.
“Ta đến tìm Vương Đằng!” Bóng người kỳ cục kia có chất giọng rất dễ nhận, hơi ma mị như của loài ma quỷ trong đêm.