Chương 140: Tinh thần lực?
“Cho ngươi đấy, trong đây có thứ các ngươi muốn!” Chiếc usb quen thuộc, lời thoại cũng quen thuộc.
Ngươi đang bán sỉ đấy à?
“...” Vương Đằng ngây người nhìn hết mọi thứ, bỗng dưng có một cảm giác hoang đường, những kỹ thuật đấu súng mà mình luyện tập không có vấn đề gì thật chứ?
“Còn người…” Đầu mì tôm trở lại bên bàn, lấy giấy bút, vẽ nhăng vẽ cuội lên trang giấy.
Một bức tranh rất chi là trừu tượng hiện lên trên trang giấy!
“Muốn kho báu của ta phải không? Nếu muốn hãy tìm theo tấm bản đồ này, ta cất tất cả mọi thứ ở đó!”
Gã đàn ông đầu mì tôm vẫy tờ giấy trong tay, giọng nói rành mạch như thể đang diễn thuyết trước cả hàng chục ngàn người.
“...” Vương Đằng.
Có điên mới tin ngươi!
“Ngươi không muốn ư?” Thấy Vương Đằng không có phản ứng nào, gã đầu mì tôm ngượng ngùng hỏi.
“Ha ha!” Vương Đằng ngoài cười nhưng trong không cười.
“Thôi quên đi, quên đi, trông là biết ngươi đang ngại rồi, ta miễn cưỡng tặng cho ngươi đấy, thời gian không còn sớm, các ngươi nhanh đi đi.” Gã đàn ông đầu mì tôm nhét tờ giấy vào túi áo của Vương Đằng, sau đó không đợi hắn phản bác đã đuổi hai người ra khỏi phòng, rồi đóng “rầm” cửa lại.
“Ta…” Vương Đằng không nói lên lời.
“Phụt!” Lâm Sơ Hạ nhìn vẻ mặt ngán ngẩm và bất lực của hắn thì không nhịn được cười.
Vương Đằng trừng mắt nhìn Lâm Sơ Hạ đang cười ở bên cạnh.
Sau đó hắn móc từ trong túi áo ra một cục giấy trắng bị vò thành một nắm, sau khi mở ra thì phát hiện nét vẽ bên trên quả là xấu như gà bới.
Vừa định ném đi thì Lâm Sơ Hạ lại khẽ ồ lên một tiếng.
“Sao vậy? Ngươi nhìn ra cái gì à?” Vương Đằng không nhịn được mà hỏi.
“Hình như. . . thật sự hơi giống như là một cái bản đồ!” Lâm Sơ Hạ cau mày đánh giá bức tranh trên tờ giấy trắng, nói.
Vương Đằng lại vội vàng nhìn tờ giấy trắng.
Một lát sau, hắn có hơi lúng túng nhìn Lâm Sơ Hạ hỏi: “Cái này. . . sao ta nhìn kiểu gì cũng không ra?”
Lâm Sơ Hạ trợn mắt, quay ngược tờ giấy trắng lại: “Ngươi cầm ngược rồi!”
“. . .” Vương Đằng.
Hắn cười gượng một tiếng, cầm tờ giấy trắng sau khi được điều chỉnh nhìn vài cái, sắc mặt lập tức ngưng trọng: “Hình như thật đúng là có chuyện như vậy!”
“Nhưng, đây là bản đồ ở đâu? Hoàn toàn không có manh mối.”
“Thôi để đấy trước đã, về nhà lại lên mạng tìm xem.” Lâm Sơ Hạ đề nghị.
Vương Đằng gật đầu, gấp tờ giấy lại rồi cất vào túi áo một cách cẩn thận, thái độ đúng là hoàn toàn trái ngược với lúc trước.
Lâm Sơ Hạ thấy hơi buồn cười nhìn hắn.
“Bây giờ đi về không?”
“Đừng vội, chờ chút đã.” Vương Đằng cười hì hì, ra hiệu cho Lâm Sơ Hạ tiến đến bên cạnh cửa, cẩn thận nghe tiếng động trong phòng.
“Rốt cuộc ngươi bỏ gì vào rượu của hắn ta vậy?” Lâm Sơ Hạ khẽ động trong lòng, hỏi.
“Một tẹo thuốc xổ!” Vương Đằng cười bảo: “Thằng ôn này lần trước hại ta một phen, lần này coi như ta đáp lại hắn.”
“Bụng dạ hẹp hòi!” Lâm Sơ Hạ cạn lời bảo.
“Vả lại, đây mà là một tẹo à?”
Vương Đằng cười hì hì.
Hai người đợi một lúc, cuối cùng người đàn ông tóc xoăn cũng uống sạch chai rượu, đột nhiên thấy trong bụng cồn cào khó chịu.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi!
“Có chuyện gì vậy?”
“Bụng của ta. . .”
Phản ứng rất dữ dội, hắn xông vào nhà vệ sinh ngay lập tức, may là căn phòng này khá cao cấp, còn có nhà vệ sinh riêng.
Một lúc sau, người đàn ông tóc xoăn đi ra từ trong nhà vệ sinh, bước chân hơi phù phiếm.
Nhưng mà, hắn lại nhanh chóng ôm bụng, phóng vào nhà vệ sinh, lúc đi ra lần nữa, hai chân đã không khỏi run rẩy.
Sau đó, hắn lại vào nhà vệ sinh ba, bốn lần, lúc đi ra lần nữa, đã phải đỡ vách tường, sắc mặt tái nhớt, trên trán toàn là mồ hôi.
. . .
Vương Đằng nhịn cười, vẫy tay ý bảo Lâm Sơ Hạ rời đi.
Lâm Sơ Hạ cũng sắp không nhịn được cười, xem như có nhận biết mới với thú vui độc ác của Vương Đằng.
“Không ngờ được ngươi lại là người như vậy!”
“Lần trước thằng ôn này hại ta thảm lắm, không phải hắn cho ngươi một cái USB sao, ngươi về xem là biết.” Vương Đằng nói.
Hắn dám khẳng định, trong cái USB này cũng sẽ giống cái cho hắn lần trước, đến lúc đó Lâm Sơ Hạ chắc chắn sẽ giật nảy mình.
“Rốt cuộc là thứ gì?” Lâm Sơ Hạ nghi ngờ hỏi.
“Không thể nói, không thể nói, tự ngươi về mở ra mà xem.” Vương Đằng làm bộ giống như bí hiểm nói.
Lâm Sơ Hạ trợn trắng mắt, không lại hỏi nhiều, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác lên.
. . .
Hơn mười mấy phút sau, hai người đi ra từ bệnh viện tâm thần.
Vương Đằng lại đưa Lâm Sơ Hạ đi dạo một vòng, rốt cuộc tăng thuộc tính tinh thần đến một trăm.
‘Tinh thần’: Linh cảnh (0/100)
Thuộc tính tinh thần đã xảy ra biến hóa.
Linh cảnh!
Giống với ngộ tính, đều là linh cảnh!
Một cảnh giới hoàn toàn mới!
. . .
Vương Đằng lái xe đưa Lâm Sơ Hạ về nhà.
Lúc trước Lâm Sơ Hàm gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho hắn, Vương Đằng không bắt máy, nhưng lại gửi cho nàng một đoạn tin nhắn.
Bảo với nàng mấy giờ đưa Lâm Sơ Hạ về.
Mặc dù Lâm Sơ Hàm lo lắng, nhưng nàng cũng không biết làm thế nào.
Lo lắng của nàng cũng không phải là lo lắng Vương Đằng sẽ làm gì với Lâm Sơ Hạ, suy cho cùng quần áo của hắn lụa là như vậy, kiểu mỹ nữ nào mà chưa từng gặp, sao có thể để ý Lâm Sơ Hạ.
Nếu không phải người thân, với khuôn mặt của Lâm Sơ Hạ, ngay cả nàng nhìn đều cảm thấy có hơi hú hồn.
Nàng là lo lắng khuya như vậy mà Vương Đằng còn đưa Lâm Sơ Hạ ra ngoài lượn lờ, sợ hắn dạy hư nàng.
Bây giờ đã rất khuya rồi, Lâm Sơ Hàm đang ở nhà đợi, đột nhiên truyền đến một trận còi ô tô.
Nàng lập tức chạy ra, quả nhiên nhìn thấy Vương Đằng và Lâm Sơ Hạ đứng bên cạnh xe.
Lâm Sơ Hàm bước đến một cách hùng hổ, véo tai Lâm Sơ Hạ một phen: “Lá gan ngươi lớn quá rồi đúng không, còn dám bỏ nhà trốn đi?”
“Ta không có bỏ nhà trốn đi, ta chỉ ra ngoài đi dạo.” Lâm Sơ Hạ bị véo tai, nàng không khỏi nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
“Vào nhà lại phạt ngươi!” Lâm Sơ Hàm hừ một cái, sau đó lập tức trừng mắt với Vương Đằng, nói: “Còn ngươi nữa, không biết tình huống của nàng ra sao hả? Khuya vậy còn đưa nàng ra ngoài đi lung tung, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
“Nàng nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, không thể nhốt hoài trong nhà, huống hồ, có ta ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì?” Vương Đằng không thèm để ý mà nói.
“Cũng bởi vì có ngươi ở cùng, ta mới lo lắng!”