Chương 139: Muốn kho báu của ta không?
Hai vợ chồng nhiệt tình với Lâm Sơ Hạ đối nỗi khiến nàng có chút không chịu nổi. Sau khi ăn xong, Vương Đằng dẫn theo Lâm Sơ Hạ ra ngoài, đi loanh quanh dạo chơi một lúc coi như để nàng hít thở không khí.
Trong lúc đó, Lâm Sơ Hàm gọi đến mấy lần nhưng Vương Đằng không nghe máy.
Gần mười hai giờ, Vương Đằng dẫn Lâm Sơ Hạ đến bệnh viện Tâm thần Tây Giao.
Lâm Sơ Hạ có chút khấp khởi hưng phấn, vụng trộm luôn là việc rất vui.
Thời gian: Mười hai giờ đêm.
Địa điểm: Một góc bí mật của bệnh viện Tâm thần Tây Giao
Nhân vật: Vương Đằng, Lâm Sơ Hạ.
Bốn phía tối đen như mực, hai bóng đen ngồi xổm thì thầm ở một góc không ai trông thấy.
“Anh rể...”
“Đừng gọi ta là anh rể, cứ kêu tên là được.”
“Anh Đằng…”
“... Sao nghe cứ kỳ kỳ vậy nhỉ.”
“Ngươi đang làm gì đấy?”
“Ta thêm chút gia vị vào trong rượu này để nó mạnh hơn, ta có người quen ở trong đây rất thích uống rượu mạnh.” Vương Đằng nói hươu nói vượn với vẻ nghiêm túc.
“Thật không đấy?” Lâm Sơ Hạ nghi ngờ nói.
“Ta lừa ngươi làm gì, ok rồi, đi thôi!”
Vương Đằng đứng lên, dẫn theo Lâm Sơ Hạ mon men đi đến cửa tòa nhà, nghiêng người giấu mình trong bóng tối.
“Bắt chước tiếng mèo kêu đi.” Hắn nói với Lâm Sơ Hạ.
??
Lâm Sơ Hạ ngẩn người, Vương Đằng lại giục nàng, nàng mới miễn cưỡng kêu hai tiếng “meow meow”.
Nghe thấy âm thanh này làm tóc gáy toàn thân Vương Đằng dựng đứng cả lên.
“Con bé này kêu gì nghe dị thế!” Hắn thầm nghĩ.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân bên trong tòa nhà vọng ra ngày càng gần, như thường lệ, Vương Đằng giơ tay đánh ngất xỉu người nhân viên mới bị thu hút tới.
Làm Lâm Sơ Hạ không khỏi tròn mắt nhìn hắn.
Nhân viên lần này khác với lần trước, người nằm trước mặt hắn là một phụ nữ to béo, đồng phục y tá bị nàng mặc căng phồng cả lên, rất chi là lực lưỡng.
“Có vẻ như chúng ta không mặc được bộ này rồi!” Hắn vuốt cằm lẩm bẩm.
“Thôi bỏ đi, đến phòng thay đồ tìm xem.”
Sau đó Vương Đằng kéo người phụ nữ to béo giấu ở một góc bên ngoài, dẫn Lâm Sơ Hạ tránh camera đến phòng thay đồ tìm hai bộ đồng phục, đeo khẩu trang, rồi cùng nhau đi lên tầng.
Lâm Sơ Hạ cảm thấy vô cùng mới lạ.
Đôi mắt sáng ngời tò mò nhìn khắp bốn xung quanh, trong đó có cả ý cười không tài nào che giấu.
Từ bé đến giờ nàng chưa bao giờ được ra ngoài chơi thỏa thích chứ đừng nói là làm chuyện thú vị thế này.
Tuy là có hơi giống làm chuyện xấu hơn…
Vương Đằng dẫn nàng đi một mạch lên tầng ba, tìm được phòng của người đàn ông đầu mì tôm lần trước, đầu tiên là nhòm qua ô cửa sổ để thám thính bên trong.
Đèn sáng lên, đầu mì tôm đang ngồi thơ thẩn bên mép giường.
Cạch!
Vương Đằng cầm chìa khóa mở cửa.
Đối phương ngẩng đầu, hỏi: “Các ngươi là ai?”
“Ngươi không biết ta à!” Vương Đằng cởi khẩu trang, để lộ mặt thật.
“Tại sao ta phải biết ngươi?” Gã đàn ông đầu mì tôm nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc như thật sự không quen Vương Đằng.
Lâm Sơ Hạ hoài nghi nhìn hai người.
Vương Đằng ngẩn người, mình đi so với bệnh nhân tâm thần làm gì cơ chứ, hắn lắc đầu rồi giơ đồ vật trong tay lên nói:
“Đừng quan tâm ngươi có biết hay không, ta mang thuốc ngon với rượu ngon đến, ngươi có muốn không?”
Hai mắt gã đàn ông đầu mì tôm sáng lên, nhảy tót từ giường xuống, liên mồm nói: “Muốn muốn muốn, mau cho ta!”
“Bắt lấy!” Ánh mắt Vương Đằng hơi đảo, ném rượu trong tay cho đối phương.
Gã đàn ông đầu mì tôm thuận tay bắt được, động tác cực kỳ thành thạo, bắt được bình rượu, nhẹ nhàng mở nắp bình.
Ực ực ực ực…
Ngửa đầu nốc một ngụm rượu lớn lót dạ!
“Ha ~ đỉnh! Lâu lắm rồi không được uống rượu!” Gã đàn ông đầu mì tôm cảm thán một tiếng, sau đó lập tức hỏi: “Thế thuốc lá đâu, không phải ngươi bảo mang cả thuốc lá hay sao?”
“À, cầm lấy!”
Vương Đằng lấy một bao thuốc lá bẹt trong túi cùng một chiếc bật lửa một tệ, đưa cả cho đối phương.
Gã đàn ông đầu mì tôm vừa nhận được đã vội vàng châm một điếu, phê pha hút.
Vương Đằng nhân cơ hội nhặt bong bóng thuộc tính rơi rụng trong phòng.
‘Tinh thần x0.5’
‘Tinh thần x0.2’
‘Tinh thần x0.2’
...
‘Kỹ thuật đấu súng x1’
“Hể?”
Kỹ thuật đấu súng!!!
Lại còn tăng hẳn 1 điểm!
Vương Đằng sững người.
Trước đó đều là thuộc tính tinh thần, vì nằm trong dự liệu nên Vương Đằng không cảm thấy có gì là lạ.
Ai biết đâu đột nhiên lại có một bong bóng thuộc tính về kỹ thuật đấu súng.
Nó rơi ra kiểu gì thế nhỉ?
Hắn có chút khó hiểu, nhưng cũng thấy mừng rỡ phần hơn!
Vị này quả nhiên là đại lão đấu súng ư!
Kỹ thuật đấu súng (nhập môn 4/10)
Kỹ thuật đấu súng tăng từ 3 điểm lên 4 điểm, Vương Đằng cảm giác kỹ thuật đấu súng của mình càng thêm thành thạo.
“Không biết giờ mà thi triển thì uy lực thế nào nhỉ?” Vương Đằng thầm nghĩ.
“Người này có phải là cao thủ ẩn giật hay không?” Lâm Sơ Hạ tò mò đánh giá gã đàn ông đầu mì tôm, sau đó đến cạnh thì thầm hỏi Vương Đằng.
“Sao ngươi biết?” Vương Đằng nhướn mày, cũng thì thào hỏi.
“Nhìn động tác hắn đón bình rượu đó, người thường đâu ai làm được.” Lâm Sơ Hạ nói.
“Nghe nói từng là một thần xạ thủ!” Vương Đằng không giấu giếm nàng, chỉ nói một cách bí hiểm.
“Thật á?” Lâm Sơ Hạ trợn tròn mắt, đồng thời trong nội tâm cũng có chút kích động như vừa khám phá ra bí mật to lớn nào đó.
“Ta lừa ngươi làm chi!” Vương Đằng nói: “Nhưng hắn không thể hiện thực lực nên ta không biết thực hư thế nào.”
Mặc dù nhặt được thuộc tính kỹ thuật đấu súng từ gã đầu mì tôm là đã có thể xác định được quá nửa, nhưng lại không cách nào giải thích được.
“Hai người các ngươi thì thà thì thụt cái gì đấy?” Tiếng nói của gã đàn ông đầu mì tôm đột nhiên vang lên ngay bên cạnh.
“À, chúng ta đang bàn về kiểu tóc của ngươi đó, rất là đẹp giai!” Vương Đằng nói liên xiên, đồng thời nháy mắt với Lâm Sơ Hạ: “Phải không?”
“Đúng thế, siêu cấp đẹp trai luôn!” Lâm Sơ Hạ phối hợp gật đầu lia lịa.
Gã đàn ông đầu mì tôm hài lòng gật đầu, “Hai đứa bay tinh mắt đấy!”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đi đến bên cạnh bàn, lấy một chiếc usb từ bên trong ngăn kéo, sau đó đi tới đưa cho Lâm Sơ Hạ.