Chương 142: Ngự kiếm phi hành (2)
“Đây có được gọi là ngự kiếm phi hành không nhỉ?” Vương Đằng bất giác cười lên một tiếng.
Bay được hai vòng, sau khi dần dần thích ứng, hắn đang có ý định tăng tốc thì đột nhiên một cơn đau nhói truyền lên não.
Chiến kiếm không còn được khống chế, lập tức rơi xuống mặt đất.
Vương Đằng cũng rơi từ trên không trung xuống, may là hắn kịp thời phản ứng, cố nén cơn đau đầu, cơ thể uốn éo một cái, rơi trên mặt đất.
“Nguy hiểm thật!”
Hắn thở dài một hơi, xoa đầu lẩm bẩm: “Vậy đây là đã đến cực hạn rồi sao?”
“Nhưng mà lại có thể duy trì lâu như thế, thật đúng là ngoài dự đoán!”
Vương Đằng vừa suy nghĩ, vừa nhặt chiến kiếm bị rơi bên cạnh bỏ vào hộp Tàng Binh, sau đó đeo trên vai trở về nhà.
“Vốn còn định thử dùng lực lượng vô hình để khống chế nguyên lực, kết quả chơi hơi quá tay, đành đợi lần sau vậy.” Hắn không khỏi gượng cười một cái.
Ngự kiếm phi hành!
Loại thủ đoạn của kiếm tiên chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay phim truyền hình này, xem như hắn cũng đã lĩnh hội được một phen rồi.
“Vẫn còn rất thoải mái!”
...
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau Vương Đằng cố nhướng đôi mắt quầng thâm rời khỏi giường, xuống lầu ăn cơm.
Hôm nay chính là ngày trường học đăng ký nguyện vọng.
Vương Thịnh Quốc ăn điểm tâm, dặn dò: “Chuyện điền nguyện vọng, thiết nghĩ trong lòng ngươi đã có tính toán, ta và mẹ ngươi sẽ không can thiệp nữa, bất kể là ngươi đăng ký trường danh tiếng nhất, hay là ở lại Đông Hải, chúng ta đều ủng hộ ngươi.”
“Ta biết rồi cha!” Vương Đằng gật đầu nói: “Chủ yếu cũng là muốn xem hôm nay các trường đại học và cao đẳng sẽ mang đến cho ta tin tức tốt lành gì thôi.”
“Cái này thì phải do ngươi tự mình cân nhắc rồi, ngay cả quán chủ của ba võ quán lớn ngươi cũng có thể ứng phó, vậy thì giáo viên tuyển sinh của những trường đại học đó chắc chắn cũng sẽ không thể làm khó được ngươi rồi.” Vương Thịnh Quốc cười nói.
“Quyền chủ động nằm trong tay ta, không có vấn đề gì quá lớn đâu.”
Vương Đằng ăn cơm xong, liền ra khỏi nhà, lái xe đến trường Đông Hải số 1.
Tại cổng chính trường Đông Hải số 1, một tấm băng gôn treo ở phía trên.
“Chúc mừng học sinh Vương Đằng lớp 12 – 8 quang vinh đỗ đạt trạng nguyên cuộc thi tỷ võ Đông Hải”
Tấm băng gôn này có thể sánh với những tấm băng gôn treo ở võ quán cực hạn và ở cửa tiểu khu rồi đấy.
Nhìn xem, quanh vinh đỗ đạt!
Đỗ đạt cái rắm, đi tới đâu cũng đều có thể nhìn thấy tấm biểu ngữ màu đỏ chót như vậy, Vương Đằng không biết phải có cảm tưởng như thế nào nữa.
Hắn đi tới lớp 12 – 8.
Trong lớp là một bầu không khí ồn ào, Vương Đằng vừa đi vào, trong nháy mắt lập tức trở nên yên tĩnh!
“Đại lão đến rồi!”
“Cung kính đại lão!”
“Đại lão lợi hại quá...”
Mới ban nãy vẫn còn đang thảo luận về Vương Đằng, lúc này chính chủ tới, các bạn học cả lớp phải gọi là trở nên hưng phấn.
Những người này bất kể trước kia thân hay không thân với Vương Đằng, lúc này cũng đều vây xung quanh, vô cùng nhiệt tình chào hỏi.
Trạng nguyên!
Lớp 12 – 8 của họ vậy mà lại có một trạng nguyên!
Hơn nữa còn là võ trạng nguyên!
Thử nghĩ đến cũng cảm thấy như được hưởng ké vinh quang!
Thời đại võ đạo, kim hàm võ trạng nguyên có thể xem là lợi hại hơn so với cả thủ khoa của kỳ thi cấp dưới, sau này không chừng lớp của họ còn có thể có nhân vật lớn nữa.
Vương Đằng thật sự chịu không nổi với sự nhiệt tình này.
“Vương Đằng!”
Chính ngay lúc này, giọng nói của chủ nhiệm lớp Phạm Vĩ Minh vang lên từ bên ngoài.
“Thầy giáo, ngươi tìm ta à!” Vương Đằng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy ra khỏi phòng học.
“Giáo viên tuyển sinh của một vài trường đại học trọng điểm muốn đích thân nói chuyện với ngươi, ngươi đi theo ta một lát đi.” Phạm Vĩ Minh nói.
“Được được, bây giờ chúng ta đi đi.” Vương Đằng lập tức gật đầu.
“Ha ha ha, tên nhóc này, bị bọn họ làm phiền đến sợ rồi phải không.” Phạm Vĩ Minh cười to nói.
“Quá kinh khủng!” Vương Đằng cười một cách khổ sở nói.
“Ai bảo ngươi đột nhiên thi tốt như vậy, võ trạng nguyên đó, không ngờ lớp của ta lại có một võ trạng nguyên, trước đây ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.” Phạm Vĩ Minh cảm khái nói.
“Bất ngờ chưa! Vui mừng chưa!” Vương Đằng nói.
“... “ Phạm Vĩ Minh.
Phì!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, giáo viên tuyển sinh của các trường đang tán gẫu với hiệu trưởng, nhìn thấy hai người, họ lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Vương Đằng.
Phòng làm việc của hiệu trưởng không thể gọi là quá lớn, thậm chí còn có chút đơn giản.
Bàn làm việc được đặt đối diện với ghế salon và bàn trà, để hiệu trưởng tự mình rót trà.
Mấy giáo viên tuyển sinh và Vương Đằng lần lượt ngồi xuống.
“Các giáo viên tự mình đến đây, ta thật cảm thấy được yêu thương, nhưng cũng vừa mừng vừa lo!” Vương Đằng nói.
“Người có thiên phú dù sao vẫn nên có một chút đặc quyền, mà ngươi chính là một trong số những người đó.” Một người đàn ông trung niên mập mạp đứng tuổi lên tiếng, cười hà hà nói thêm:
“Ta tự giới thiệu một chút, ta là giáo viên tuyển sinh của trường Quân đội Hoàng Hải, ngươi có thể gọi ta là thầy Tần!”
Một thầy giáo bên cạnh thấy bị hắn cướp lời trước, cũng vội vàng lên tiếng: “Trò Vương Đằng, ta là giáo viên tuyển sinh của trường Đại học Đông Hải, ta họ Lý.”
“Trường Đại học hàng đầu, ngươi có thể gọi ta là thầy Hoàng!”
Thầy Hoàng đến từ trường Đại học hàng đầu này là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ lạnh lùng, giọng điệu mang vẻ thản nhiên ngạo nghễ.
“Ta đến từ trường Quân đội Hạ Đô, ta họ Chu!”
“Ta đến từ Đại học Kim Lân, gọi ta là cô Hạ được rồi.” Cô Hạ này là cô giáo duy nhất trong số năm giáo viên tuyển sinh, nhan sắc tuy không phải quá xuất sắc, nhưng lại mang một khí chất rất tri thức, cách nói chuyện nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy như đang chìm trong bầu không khí với gió xuân nhẹ nhàng.
Hôm nay chỉ có giáo viên của năm trường đại học này đến đây!
Nhưng mà năm trường này đã bao gồm những trường đại học hàng đầu ở Hoa Hạ.
Các trường đại học còn lại xem ra cũng nhận thức được mình không có lợi thế gì để tranh giành, nên đã không đến.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì cũng biết được rằng Vương Đằng hoàn toàn không có khả năng loại bỏ những trường đại học hàng đầu, mà đi chọn những trường đại học tầm thường của họ.