Chương 144: Nhiều năm sau…
“Ha ha, chẳng nhẽ vị trí chỉ huy quân đoàn Hắc Tước của các ngươi còn để lại một chỗ trống cho bạn học Vương Đằng hay sao, ta thấy ngươi đây chỉ là đang cố vẽ ra một cái bánh lớn cho trò Vương Đằng mà thôi.” Thầy Chu khinh bỉ nói. Vương Đằng còn chưa đưa ra lựa chọn, mà giáo viên chiêu sinh của năm trường đại học đã ầm ĩ lên rồi.
Viện trưởng Vu của trường trung học ở bên cạnh cười híp mắt nhìn, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy vô cùng vui vẻ.
Hắn làm Hiệu trưởng nhiều năm như vậy, mặc dù trường trung học cũng bồi dưỡng được một vài học sinh tốt, nhưng có thể khiến đại học đứng đầu cả nước tranh đoạt như vậy thì đây mới là lần đầu.
Phạm Vĩ Minh ngồi chồm hổm ở trong góc, âm thầm kinh hãi.
Mấy giáo viên chiêu sinh này đều tới từ đại học đứng đầu, ấy nhưng giờ lại cãi nhau như thế chỉ vì một học sinh.
Tiềm lực Vương Đằng lớn tới vậy thật ư?
…
“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, nói: “Các thầy cô, các ngươi đừng cãi nữa, ta muốn hỏi vài vấn đề.”
“Ngươi hỏi đi.”
Năm giáo viên gần như là trăm miệng một lời.
“…”
Vương Đằng bị năm đôi mắt nhìn chằm chằm thì bỗng nhiên thấy hơi sợ sợ, , hắn hỏi với vẻ cẩn thận:
“Thầy Tần, thầy Chu, ta nghe nói trường quân đội rất hạn chế tự do của sinh viên đúng không?”
Hai người thầy Tần liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Bởi vì bồi dưỡng nhân tài quân sự thế nên khá là nghiêm khắc, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều phải làm theo quy định. Chỉ cần không tuân theo thì sẽ bị trừng phạt, nhưng mà…”
Điểm này thì bọn họ lại chẳng giấu diếm gì, suy cho cùng thì cũng không giấu diếm được.
Nhưng đây cũng là bước chuyển ngoặt của bọn họ.
“Nhưng mà tự do là tương đối, cũng giống tự do tài vụ mà bình thường chúng ta hay nói ấy, có tiền là có thể thực hiện được cái gọi là tài vụ tự do, cũng y thế, có quyền là có thể tự do về địa vị, mà thời đại võ đạo, có thực lực thì dù ở nơi đâu cũng có thể đạt được quyền tự do nhất định.”
“Phép tắc, trước nay đều dùng để ràng buộc kẻ yếu. Nếu như ngươi đủ mạnh, dù là phép tắc của trường quân đội thì ngươi cũng phá vỡ được!”
“Tất cả sinh viên thiên tài xưa nay đều như vậy cả, quan trọng còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”
“Thầy à, các ngươi đang khích tướng ta chứ gì!” Vương Đằng cười khổ nói.
Trên khuôn mặt mập mạp của thầy Tần lộ ra một nụ cười gian trá, không nói tiếp.
Vương Đằng lại nhìn về phía ba giáo viên không phải của trường quân đội còn lại kia, nói với vẻ thành khẩn: “Cảm ơn ba thầy cô đã coi trọng, nhưng ta nghic ta đã có lựa chọn rồi.”
Ba người cười khổ nói: “Ngươi có thể nghĩ kỹ thêm chút không?”
Vương Đằng lắc đầu, ba người không nói gì nữa.
Ai cũng đều có con đường riêng của mình, chọn thế nào, đi ra sao đều phải do chính bản thân.
Vương Đằng đứng lên, nói với giao viên của hai trường Quân đội Hoàng Hải và Hạ Đô nói: “Thưa hai thầy, ta đi ghi danh dự thi trước đây.”
Nói xong thì ra khỏi phòng làm việc của Hiệu trưởng luôn.
Hai người thầy Tần và thầy Chu vốn đang rất hứng khởi, nhưng giờ lại thấy Vương Đằng lấp lửng con hen thì bỗng thấy dở khóc dở cười.
Trong lòng cảm thấy vô cùng cồn cào!
Cảm giác kia giống như bị móng của con mèo cào vậy, cũng không biết cuối cùng Vương Đằng sẽ chọn trường nào đây?
Hiệu trưởng Vu ra hiệu bằng ánh mắt với Phạm Vĩ Minh, Phạm Vĩ Minh vội vàng đi theo Vương Đằng ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ Vương Đằng là bảo bối của trường Đông Hải số 1, tuy hắn muốn chọn trường đại học nào là quyền của hắn, nhưng lwuu trình ghi danh tốt nhất vẫn cần người hướng dẫn để tránh xảy ra sai lầm gì đó.
…
Vương Đằng điền xong bảng nguyện vọng dưới sự đốc xúc của Phạm Vĩ Minh, trở về lớp học.
“Vương Đằng, ngươi báo danh vào trước đại học nào thế?” Trong lớp, Lâm Sơ Hàm nhìn thấy Vương Đằng ngồi xuống ở bên cạnh thì không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
“Sao đây, không giận ta nữa à.” Vương Đằng cười trêu nói.
“Ngươi có nói hay không?” Lâm Sơ Hàm trợn mắt nói.
“Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi biết được chưa, ta báo danh trường Quân đội Hoàng Hải!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
Phụ nữ không chọc vào được!
“Trường Quân đội Hoàng Hải!” Lâm Sơ Hàm kinh ngạc, không ngờ Vương Đằng lại sẽ báo danh vào trường quân đội.
Lúc này Dương Kiến ngồi ở bàn trước cũng quay đầu: “Vương thiếu, ngươi báo danh trường quân đội à, ta còn tưởng ngươi sẽ báo danh vào trường đại học đứng đầu chứ.”
“Dù là trường đại học đứng đầu hay là trường Quân đội Hoàng Hải, tài nguyên và thực lực của giáo viên đều sàn sàn nhau, mà vào trường quân đội chắc chắn là một con đường thích hợp với ta nhất.” Vương Đằng nói.
“Haizzzz, nghe ngươi nói như vậy, chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy ngươi đang chém gió!” Dương Kiến thở dài.
“Cút!” Vương Đằng cười mắng một câu, hỏi: “Ngươi báo danh trường đại học nào?”
“Trường Đại học Sư phạm Đông Hải!” Dương Kiến nói: “Với thành tích của ta, cộng thêm ta lại không muốn tới vùng khác nên cũng chỉ báo danh trường đại học này thôi.”
Vương Đằng gật đầu, nhìn thấy tờ nguyện vọng báo danh trên tay Lâm Sơ Hàm còn trống không, bèn hỏi: “Lâm Sơ Hàm, còn ngươi định báo danh trường đại học nào?”
Lâm Sơ Hàm nhíu mày, do dự nói: “Ta định báo danh vào Đại học Đông Hải!”
“Đại học Đông Hải!” Vương Đằng nhìn nàng, chần chờ nói: “Ta nhớ điểm chuẩn trúng tuyển thi thực chiến của Đại học Đông Hải năm nay là tám mươi lắm điểm, không phải ngươi chỉ có tám mươi điểm à? Hơn nữa tu vi còn phải đạt tới Võ Đồ cao cấp nữa mà.”
“Chắc chắn là ngươi không nhìn cẩn thận rồi, đằng sau còn công bố tiêu chuẩn thu thấp nhất mà!” Lâm Sơ Hàm nói: “Chỉ cần thành tích môn văn hóa đều trên một trăm ba mươi lăm điểm, thi thực chiến đạt tới tám mươi điểm, tu vi đạt tới Võ Đồ trung cấp, cũng sẽ được xét tuyển.”
“Nhưng mà ta vẫn thấy không chắc ăn lắm nên nguyện vọng thứ hai ta định ghi danh trường Đại học Bách Khoa Đông Hải, dù cuối cùng không đỗ Đại học Đông Hải thật thì với điểm của ta chắc chắn vào được trường Đại học Bách Khoa Đông Hải.”