Chương 145: Trúng tuyển và gặp mặt
“Ngươi không hối hận sao? Vốn với thành tích của ngươi, nếu như tham gia thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì chắc chắn có thể vào được Đại học Đông Hải một cách dễ dàng.” Vương Đằng hỏi. “Không có gì để hối hận, gia cảnh nhà ta ngươi cũng rõ, đâu cần nói những điều này.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Được rồi, đều báo danh vào trường đại học ở Đông Hải, ít nhất thì chúng ta đều ở Đông Hải.” Vương Đằng nói.
“Ừ.”
Lâm Sơ Hàm gật đầu, tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
Chia tay luôn làm con người ta thương cảm!
“Vương thiếu, sau này tốt nghiệp trường quân đội thành đại lão một cõi, lúc đó đừng quên bạn học cũ nha!” Dương Kiến cười nói.
“Sao quên được, bổn đại lão bảo kê ngươi!” Vương Đằng cười nói.
…
Ngoài phòng học, các giáo viên chủ nhiệm lớp của mấy lớp mười hai tụ tập ở trên hành lang, tán gẫu về thành tích thi tốt nghiệp trung học lần này.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, thi tốt nghiệp trung học lần này, lớp 12 – 8 là lớp vượt trội nhất.
Không những có trạng nguyên thi võ, mà trong những sinh viên khác cũng có năm người thi đỗ vào chuyên ngành Võ đạo của các trường đại học.
Phải biết rằng, theo dự tính thì trường Đông Hải số 1 chỉ có năm Võ Đồ cao cấp là có hi vọng đỗ chuyên ngành Võ đạo.
Nhưng bây giờ chỉ một mình lớp 12 – 8 đã có số học sinh đỗ chuyên ngành Võ đạo vượt qua con số này rồi.
Mặc dù các lớp khác không có thiên tài luyện võ siêu quần gì nhưng bình quân cũng có hai, ba học sinh thi đỗ, nhất là mấy lớp vốn đã sẵn Võ Đồ cao cấp, ở trong số các lớp mười hai cũng coi xếp trước.
Nhưng mà một giáo viên của một lớp lại tỏ ra khổ sở.
“Lần này Lý Vinh Thành của lớp bọn ta không thi đậu, sang năm lại phải học lại rồi.” Hắn nói.
“Lý Vinh Thành, hắn không phải Võ Đồ cao cấp sao? Sao lại không thi đậu?” Mấy giáo viên còn lại đều kinh ngạc hỏi.
“Ai mà biết được, nghe nói là trong lúc thi thực chiến xảy ra chút ngoài ý muốn, đã thế còn không nói nguyên nhân cụ thể với ta nữa chứ.” Chủ nhiệm lớp của Lý Vinh Thành lắc đầu nói.
“Thế thì đáng tiếc quá!” Mấy chủ nhiệm lớp còn lại lao nhao tỏ vẻ tiếc hận.
…
Phạm Vĩ Minh nở mày nở mặt ở trước mặt chủ nhiệm các lớp, trở về lớp học với vẻ mặt đắc ý.
Hắn đứng ở trên bục giảng nhìn sinh viên ở phía dưới, bỗng nhiên thấy hơi xúc động.
Lại sắp phải chia tay một nhóm sinh viên nữa!
Ba năm, giống như một vòng tuần hoàn!
Cuối cùng những đứa trẻ này sắp bay về bầu trời của riêng mình, hắn chỉ hộ tống được tới đây thôi, con đường sau này hắn không can dự vào được nữa.
Thậm chí nhiều năm về sau, có lẽ chỉ thỉnh thoảng mới nghe được một vài tin tức về bọn họ…
Buổi sáng.
Tất cả mọi người đều đã điền nguyện vọng xong, sau đó là đợi thông báo thôi.
Ở trong thời đại này, kết quả sẽ được công bố rất nhanh, ba ngày sau là sẽ biết mình có trúng tuyển hay không rồi.
Không giống kiếp trước, đợi thông báo về cũng phải mất hơn hơn mười ngày, làm người ta lo muốn chết!
Tốt nghiệp, là sẽ phải xa nhau.
Bạn học trong lớp thảo luận với nhau một hồi và quyết định chuyển bị quẩy một phen.
Tụ hội!
Tốt nghiệp sao lại thiếu tụ hội cho được, rất nhiều nam sinh còn đang chờ để bộc bạch với nữ sinh mà mình thầm mến nữa mà.
Mọi người hẹn thời gian, quyết định buổi tối sau khi cơm nước xong thì đi hát karaoke.
Và đương nhiên chủ nhiệm lớp còn có giáo viên các môn khác cũng bị kéo theo.
…
Buổi tối.
Ở gần trường học, một khách sạn không tệ.
Mọi người cùng nhau trả tiền.
Cả lớp năm mươi mấy người, cộng thêm giáo viên là chiếm tận sáu bàn.
Trên bàn bày từ bia cho tới rượu trắng!
Thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, bước ngoặt của đời người đang ở ngay trước mắt, cuối cùng tối nay mọi người có thể phóng túng một hồi.
Uống rượu!
Phải uống rượu!
Dù là nam sinh hay nữ sinh thì cũng đều rót thêm rượu cho mình, cho dù không biết uống thì cũng không muốn lộ ra trước mặt bọn học.
Cứ như thể chỉ có uống rượu thì mới đại biểu cho bản thân đã trưởng thành vậy.
Vương Đằng ngồi ở giữa bạn học và thầy cô, bỗng nhiên cảm thấy có hơi hoảng hốt, cứ như bản thân đang đứng ở ngoài cuộc vậy.
Hắn giống như một màu trắng xám bị bong tróc ra từ trong bức tranh sặc sỡ.
“Ngươi sao thế?”
Âm thanh quen thuộc đac kéo hắn về với hiện thực, quay đầu thấy nụ cười trên môi Lâm Sơ Hàm, hắn khẽ mỉm cười: “Không có gì, nào, uống một chén!”
Giơ ly rượu trong tay lên, nhìn nàng!
Keng!
Lâm Sơ Hàm cầm ly rượu rồi cụng nhẹ với hắn, nàng nhấp một hớp rượu, nhẹ giọng nói: “Chúc ngươi tiền đồ tựa như gấm!”
“Ngươi cũng thế!”
Vương Đằng một hơi cạn sạch.
Kiếp trước, kiếp này là gì?
Có lẽ đã không còn quan trọng nữa, tất cả những gì đang ở trước mắt mới đáng để quý trọng!
…
Là người thi được thành tích tốt nhất trong lớp, đã thế còn là một đại hắc mã, thế nên hiển nhiên Vương Đằng trở thành đối tượng mời rượu của mọi người.
Nói là mời rượu, thật ra là muốn chuốc say hắn.
Thi được thành tích tốt như thế, bọn họ không bằng nên chỉ đành tìm lại danh dự ở những phương diện khác thôi.
Uống!
Không uống là không nể mặt nhau!
Vương Đằng cũng thả mình một hồi, nếu mọi người vui vẻ thì hắn cũng uống cho hả hê.
Đáng tiếc, bọn họ muốn chuốc say Vương Đằng, kết quả bọn họ lại uống tới đầu chóng mắt hoa, không biết đã ghé thăm nhà vệ sinh mấy lần nữa.
“Chuyện nhỏ, ta có thể chất võ giả, chỉ các ngươi thì đừng mơ chuốc say được ta.” Vương Đằng cười thầm.
Đợi khi các bạn học biết khó mà lui, trông hắn cứ như gặp quỷ thì Vương Đằng mới kính rượu các thầy cô lần lượt.
Ăn uống xong thì các thầy cô không tham dự nữa, còn các bạn học thì vẫn còn hăng hái, cùng nhau tới KTV đặt phòng, hát hò một phen đã đời!
Mười năm!
Ông hoàng nhạc K!
…
Nghe những bài hát xưa quen thuộc này, Vương Đằng cảm thấy hoài niệm không thôi.
Lúc trước mải luyện võ, khụ khụ, nhặt thuộc tính… Cũng không có thời gian hưởng thụ cái loại giải trí.
“Lưu Thiến, ta thích ngươi!”
Bỗng nhiên, có một tiếng rống to vang lên.
Khung cảnh trở nên yên tĩnh.
“…” Vương Đằng cũng bị sợ hết hồn.
Ôi vãi, ta còn đang thấy bùi ngùi, ngươi rống một câu bay hết cảm xúc luôn!
Thích thì thích, gào lớn thế làm gì, sợ người khác không biết à… Nhưng mà hâm mộ thật đó!
Nữ sinh được tỏ tình xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng vẫn nhìn nam sinh tỏ tình với mình với vẻ vui mừng không thôi.