Chương 154: Rừng Ám Vụ
Bởi vì đều là võ giả của võ quán Cực Tinh, mọi người thường xuyên gặp mặt nên đều quen biết nhau cả, thế là có ngươi hô: “Ơ, Lâm Chiến, dẫn người mới tới hả?”
“Người mới này có hơi non đó nhỉ, trẻ vậy mà đã là võ giả á?”
“Có khi nào là cậu ấm nhà ai không?”
…
Giọng nói của một đám người truyền đến từ bốn phía, trong giọng điệu còn chưa chút sự coi thường và chê cười, bọn họ chẳng hề quan tâm tới cảm nhận của Vương Đằng.
“Đừng nghe bọn họ nói, tính của đám đó là vậy đấy, không có ác gì gì quá lớn đâu!” Lâm Chiến nói một câu với Vương Đằng xong thì sau đó quát đám người kia: “Phắn phắn phắn, các ngươi thì biết cái gì, đây là trạng nguyên thi võ năm nay của Đông Hải, quán chủ tự mình lên tiếng kêu ta dẫn dắt hắn.”
“Ồ, trạng nguyên thi võ của Đông Hải, thật hay giả thế?”
“Trạng nguyên thi võ năm nay trâu bò vây ư, đã là võ giả rồi!”
“Xem ra là thiên tài!”
“Nhưng cho dù là thiên tài thì cũng vẫn là tay mơ mà ha, dị giới là nơi nào cơ chứ, là nơi bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có người chết, dẫn dắt người mới cũng không dễ gì.”
…
Lời của Lâm Chiến lại làm bọn họ bắt đầu một cuộc bàn tán mới và có không ít người cảm thấy kinh ngạc.
“Được rồi, không nói chuyện tào lao với các ngươi nữa.” Lâm Chiến chẳng để ý tới bọn họ nữa, hắn dẫn Vương Đằng tới giữa đại sảnh.
Đại sảnh này rộng rãi vô cùng, phải đi xuyên qua khu vực hoạt động của một đám người thì mới đi tới khu trung tâm.
Ở giữa có một sân khấu, bên trên có đặt một tảng đá khắc phù văn, có một ông già ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
“Chú Hắc!” Lâm Chiến kêu đầy cung kính.
Ông già được gọi là Chú Hắc mở mắt, nhìn Lâm Chiến một cái nói: “Ồ, là thằng nhãi nhà ngươi à, tới có chuyện gì?”
“Dẫn người mới tới.” Lâm Chiến né người ra, để Vương Đằng đi tới.
“Lại có người mới á!”
Chú Hắc nhìn về phía Vương Đằng, bỗng ồ lên một tiếng.
“Sao trông thằng nhãi này lại có chút khó nhìn thấu thế nhỉ?”
Mấy người Lâm Chiến chợt nghĩ gì đó trong lòng.
Chú Hắc hàng năm trông coi Truyền Thừa thạch này, không biết đã gặp qua bao nhiêu người mới, nhưng cho tới bây giờ cũng không cho bọn họ đánh giá thêm gì, lần này lại phá lệ với Vương Đằng.
Hơn nữa đánh giá này còn là không nhìn thấu nữa chứ!
Vương Đằng cũng không biết đám người Lâm Chiến đang nghĩ cái gì, nghe thấy lời của chú Hắc thì trong lòng bỗng thấy căng thẳng.
Ông già này tinh mắt vậy cơ à?
“Chú Hắc!” Hắn học theo cách gọi của đám người Lâm Chiến, cung kính gọi một tiếng.
Chú Hắc gật đầu, hình như cũng không nghiên cứu tìm tòi sâu hơn, thong dong nói: “Đặt hai tay lên Truyền Thừa thạch.”
Truyền Thừa thạch?
Vương Đằng nhìn liếc qua đám người Lâm Chiến, thấy bọn họ gật đầu thì tiến lên, đặt hai tay lên tảng đá ở trước mắt.
Cũng không thấy chú Hắc có động tác gì nhưng đột nhiên phù văn trên Truyền Thừa thạch lại sáng lên.
“Ban nãy là… Niệm lực tinh thần!” Vương Đằng chợt nghĩ tới gì đó.
Ngay sau đó, hắn cảm giác có một loạt tin tức truyền vào trong đầu.
“Đây là?”
Mặc dù hắn đoán được một vài từ cái tên Truyền Thừa thạch này, nhưng lúc này cảm nhận được tác dụng của nó một cách chân chính thì trong lòng vẫn chấn động không thôi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà Vương Đằng có cảm giác như bản thân đã học xong một ngôn ngữ.
“# $ $% $ x%… “(Ngôn ngữ còn truyền thừa được á?)
Hắn hé miệng, phát hiện ngôn ngữ mà mình nói ra là một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác, phát âm có hơi cổ quái, thậm chí còn có chút na ná tiếng Hán.
Ngay sau đó hắn nghe thấy Lâm Chiến cũng nói bằng loại ngôn ngữ xa lạ này: “Đúng vậy, ban đầu khi người mở đường tới nơi này thì đã phát hiện ra sự tồn tại loại Truyền Thừa thạch này ở dị giới, có thể làm cho người ta có thể nắm giữ sơ qua nhưng nhanh chóng được một loại ngôn ngữ.
Chúng ta cũng biết độ khó khi học tập một loại ngôn ngữ, nhất là ở dị giới, văn hóa của hai thế giới khác nhau hoàn toàn nữa thì học ngôn ngữ càng thêm khó khăn, rất nhiều người khổ sở học mãi mà vẫn khó nắm bắt được ngôn ngữ của dị giới.
Sau đó các thế lực lớn chỉ đành mua lại Truyền Thừa thạch này từ dị giới với giá cao, để cho người mới được truyền thừa tiếng phổ thông của đại lục Tinh Võ.”
Vương Đằng không ngờ còn kiểu này nữa, lại hỏi: “Vậy có nghĩa là những tri thức khác cũng có thể truyền thừa thông qua loại phương pháp này đúng không?”
“Làm gì có chuyện dễ như vậy, Truyền Thừa thạch rất khó chế tạo, những tri thức có hơi phức tạp thì sẽ hao phí rất nhiều từ nhân lực vật lực cho tới thời gian tích lũy, hơn nữa phải có phù văn đại sư kinh nghiệm cao thâm thì mới chế tạo thử được.
Những tri thức thô thiển kia vừa học là đã biết, chế tạo ra cũng chẳng cần dùng tới, cái được không bù đủ cái mất.
Chỉ vì nhân chủng ở đại lục Tinh Võ phong phú, ngôn ngữ cũng cực kỳ phức tạp, cho nên mới có sự ra đời của Truyền Thừa thạch truyền thừa tiếng phổ thông này ra đời.
Đây là phương pháp chế tạo sau khi trải qua hơn mấy trăm ngàn năm tích lũy mới dần hình thành được.
Đến nay, thứ được lưu truyền rộng rãi nhất, phổ biến nhất ở Tinh Võ cũng chỉ có loại Truyền Thừa thạch truyền thừa tiếng phổ thông này mà thôi.”
Lâm Chiến giải thích.
Vương Đằng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, nếu như thứ có thể ảnh hưởng trí nhớ thế này lại chế tạo được một cách dễ dàng thì tất cả mọi người còn cần vắt óc học tập làm gì nữa.
Hết thảy đều dựa vào truyền thừa, tất cả mọi người đều không cần động đại não thì rất dễ hình thành sự trì trệ, chậm chạp, rất có thể sẽ khiến nền văn minh không phát triển được.
Hậu quả này chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi!
…
Truyền thừa tiếng phổ thông xong, chú Hắc lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đám người Lâm Chiến thức thời rời đi.
“Cho ta một ly rượu Linh Bồ Mạch!”
Trong đại sảnh có rất nhiều thứ để giải trí, hình như Lâm Chiến cũng không vội rời đi, bọn họ đi tới một quầy bar, hắn nói với nhân viên Bartender ở sau quầy bar.
Rượu Linh Bồ Mạch là một loại rượu của dị giới, nồng độ cồn không cao lắm, mùi vị rất ngon, rất được các võ giả yêu thích.
Lâm Chiến lấy một quyển sách nhỏ từ dưới quầy bar, ném cho Vương Đằng, nói:
“Trong này có thường thức mà ngươi muốn biết, ngươi có thể xem thử.”