Chương 153: Ta nhìn thấy một bóng lưng!
Người ở trong bóng tối kia hít một hơi thật sâu, giọng nói lại khôi phục về vẻuy nghiêm lạnh nhạt, hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy gì? Nói kỹ càng cho ta biết!” “Ta nhìn thấy một bóng lưng!”
“Bóng lưng? Chỉ có thế thôi sao?”
“Bóng lưng kia, một kiếm chết Thần Ma, một đao đứt tinh hà, một quyền diệt mặt trời…”
“Toàn lời nói bậy!”
“Ha ha, ngươi chỉ không muốn tin mà thôi, thế giới của chúng ta… Có lẽ người kia là hy vọng cuối cùng!”
“Với lực lượng của một người thì sao mà làm được chứ?”
“Ta cho ngươi một lời khuyên, ngươi thả ta rời đi, có được không?”
“…” Người ở trong bóng tối im lặng.
“Ha ha, một kẻ sắp chết như ta đã không làm gì được nữa rồi.” Thanh niên giễu cợt nói.
“Ngươi là đệ đệ ta, với cơ thể tàn tạ của ngươi mà ra ngoài một mình thì chỉ có đường chết thôi, ta không thể nhìn ngươi đi chịu chết được.”
“Bây giờ ta có khác gì đã chết đâu, ngươi không cho ta rời đi, ta đã thành ra thế này rồi, chẳng nhẽ ngươi không cho ta đi ngắm nhìn thế giới này một chút trước khi chết được sao? Hắn sắp…”
“Đủ rồi!” Người ở trong bóng tối khẽ quát một tiếng, sau đó thì lại thở dài rồi nói: “Thôi, ngươi đi đi, khi nào muốn về thì về, nơi này vẫn là nhà của ngươi.”
“Người kia, đừng dính dáng tới hắn!”
Thanh niên nói xong câu đó thì cất mai rùa ở trên mặt đất đi, thậm chí còn chẳng thu dọn những thứ khác mà đã loạng choạng đi ra khỏi đại điện rồi…
Lần này đi là sẽ không trở về!
…
“Chúng ta đi thôi.” Ở tháp cao, Lâm Chiến nói.
Bốn phía nền của tháp cao nền có bậc thang mười mấy bậc, Vương Đằng đi xuống bậc thang theo đám người Lâm Chiến, rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa.
Đi xuyên qua một cổng lớn, cảnh phố xá phồn hoa còn mang theo bầu không khí của dị vực xuất hiện trong tầm mắt của Vương Đằng.
Đây là một tòa thành bằng sắt thép, chỉnh thể trông giống thời kỳ Trung Cổ nhưng lại không có sản phẩm công nghệ hơi nước.
Kiến trúc bên trong thành mang theo nét đặc sắc của dị vực, nhưng lại có thể thấy được bóng dáng kiến trúc của Địa tinh, hai phong cách này hòa quyện lại với nhau và tạo thành một loại phong cách đặc biệt.
Người đi trên phố ăn mặc độc đáo, khác hẳn với bên Địa tinh, nhưng cũng có thể thấy được một chút đặc điểm của chiến phục, giống cới bọn họ.
“Sao cô bé kia…” Vương Đằng thấy lỗ tai của một cô bé đi ngang qua thì bỗng thấy kinh ngạc.
“Đó là thiếu nữ Thỏ tộc thuộc tộc Thú Nhân, xem ra cậu em Vương là người cùng lý tưởng, liếc mắt cái là đã nhìn trúng người ta rồi.” Ngôn Cẩm Minh khoác tay lên vai của hắn, cười hì hì nói.
“Anh, ngươi đừng dạy hư Vương Đằng.” Ngôn Cẩm Nguyệt sẳng giọng.
“Làm gì có chuyện đó, ta đang tham khảo triết lý cuộc sống với hắn đó chứ.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“…” Vương Đằng im lặng, hỏi: “Dị giới có chủng tộc khác nhân chủng sao?”
“Đúng vậy, nơi này rất khác Trái Đất, đợi lát nữa tới chi nhánh của võ quán Cực Tinh ở tòa thành này thì ngươi sẽ biết được một số thường thức liên quan tới dị giới.”
Lâm Chiến vnói rồi thì đi đến bãi đậu xe lái xe đi ra ngoài, sau đó dẫn mọi người tới chi nhánh của võ quán Cực Tinh.
Trên xe, năm đội viên đều nhìn ra được Vương Đằng có rất nhiều thắc mắc, thế là thảo luận và giải thích cho hắn nghe luyến thắng liên hồi.
Ví dụ như nhân chủng, tiếng v.v… của dị giới này…
Dị giới có rất nhiều nhân chủng, chẳng những có tộc Thú Nhân, thậm chí còn có tộc Ải Nhân, tộc Cự Nhân, Hải tộc v.v…
Nhân chủng nhiều nên hiển nhiên ngôn ngữ cũng nhiều, rất chi phức tạp.
Đương nhiên trong đó vẫn dùng ngôn ngữ của Nhân tộc làm tiếng thông dụng của đại lục.
Vương Đằng nghe mà thầm chậc lưỡi.
Tộc Thú Nhân, tộc Ải Nhân, tộc Cự Nhân gì gì đó đều chỉ có trong tiểu thuyết thôi mà đúng không?
Sao dị giới lại có nhiều nhân chủng thế nhỉ!
“Thấy rất ngạc nhiên đúng chứ, lúc ta mới tới ta ta thậm chí còn tưởng mình lọt vào trong trong tiểu thuyết rồi cơ.” Liễu Yến nói.
“Chúng ta tới dị giới gặp phải chướng ngại về ngôn ngữ thì phải tính sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi yên tâm đi, đương nhiên là có cách.” Liễu Yến úp úp mở mở.
“Ta còn có một thắc mắc nữa, nếu Địa tinh và dị giới sống chung hòa bình, vậy sao chúng ta có thể tiến vào dị giới, mà người ở dị giới lại không tới Địa tinh được?” Vương Đằng hỏi.
Vấn đề này đã ở trong lòng hắn lâu lăm rồi.
“Bởi vì người của dị giới không thể đi qua khe không gian, từng có cường giả của dị giới muốn cố xông qua, kết quả không thành công mà còn bị phản phệ trọng thương, suýt nữa thì ngỏm củ tỏi.” Lâm Chiến giải thích.
“Sao lại thế?” Vương Đằng càng thấy nghi ngờ hơn.
“Vấn đề này không phải là điều chúng ta có quyền được biết.” Lâm Chiến cười khổ nói.
“Thì ra là đây mới là nguyên nhân làm hai thế giới “Chung sống hòa bình”!” Vương Đằng nói.
“Cũng không phải là chỉ có nguyên nhân đó, mà còn nguyên nhân khác nữa.” Lâm Chiến nói một câu, hình như nghĩ tới điều gì, sắc mặt có hơi khó coi, không giải thích nữa.
Xem ra vũng lầy nơi dị giới sâu lắm đây!
Vương Đằng khẽ thở dài, không hỏi nữa.
Hắn nhìn cảnh sắc ở ngoài cửa xe.
Tiến trình của văn minh dị giới hình như còn ở thời đại sắt đen, dù là hoàn cảnh, kiến trúc, hay là không khí thì cũng đều không hiện đại hóa được như Địa tinh, nhưng bởi vì sự tồn tại của nguyên lực và phù văn nên có một vài thứ vượt qua cảm giác thời đại.
Tựa như xe máy sắt chạy vụt qua ở trên đường, khí cầu nguyên lực đang bay về phương xa ở trên bầu trời, thậm chí còn có con rối sắt đang tự do hành động phát ra những tiếng lạch cạch lạch cạch ở bên cạnh đây nữa…
Cảm quan dị giới, cảm giác thời đại đều rất sâu sắc!
Ờm, đó là mỹ nữ của tộc Hồ Nhân đúng không, võ người đẹp, xinh đẹp vô cùng…
Xe còn chưa dừng lại, Vương Đằng đã thấy chi nhánh của võ quán Cực Tinh rồi.
Ha ha, kiểu kiến trúc nằm ngoài dự đoán này!
Mọi người xuống xe, đi vào chi nhánh võ quán, Lâm Chiến dẫn Vương Đằng tới tòa nhà chính của võ quán luôn.
Tòa nhà chính của võ quán ở dị giới khác với bên Địa tinh, nơi này giống một nơi tập kết hơn, có không ít võ giả của võ quán Cực Tinh đều tập trung ở đây, sửa chữa, giải trí, nhận nhiệm vụ, cho tới bán chiến lợi phẩm săn giết được v.v…
Đám người Lâm Chiến đến đã khiến cho bọn họ chú ý ý.