Chương 157: Tật Phong Bộ
Mấy người bọn họ cũng không nói nhiều, bắt đầu xử lý thi thể của Tật Phong Lang, chủ yếu là móng vuốt và hàm răng của nó, sau đó lại xem thử có tinh hạch hay không. Những bộ vị khác như da thịt v.v…
Mặc dù cũng có thể bán được chút tiền nhưng giá cả không được cao lắm, số lượng lại quá lớn, chiếm không gian của ba lô, thế nên sẽ không có ai tốn sức thu những thứ đó làm gì.
Vương Đằng cũng học theo cách làm của bọn họ cắt móng nhọn và răng nanh của Tật Phong Lang, đồng thời cũng yên lặng phát động niệm lực tinh thần, kéo bong bóng thuộc tính rơi lả tả ở bốn phía tới —— Nhặt!
‘Nguyên lực hệ Phong x1’
‘Nguyên lực hệ Phong x1’
“Thuộc tính trắng x4”
…
Nguyên lực hệ Phong!!!
Tổng cộng 11 điểm nguyên lực hệ Phong!
Vương Đằng mừng thầm trong lòng, lại thêm một loại thuộc tính nguyên lực, đã thế còn là thuộc tính biến dị nguyên lực hệ Phong.
Tốc độ của Tật Phong Lang hắn đã tự mình chứng kiến, mà chúng nó có được tốc độ như thế là nhờ cả vào nguyên lực hệ Phong, hiện giờ hắn cũng có nguyên lực hệ Phong, sau này tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Võ công trong thiên hạ, không chiêu thức nào không phá được, chỉ có tốc độ là không phá được!
Vèo vèo vèo… Ngươi có thấy sợ không nào?
Điều tiếc nuối duy nhất là, có nguyên lực nhưng lại không có thiên phú tương ứng nên tạm thời không vận dụng được nguyên lực này.
Điều này làm hắn thấy có hơi bất tiện.
Vương Đằng lắc đầu, tiếp tục nhặt bong bóng.
‘Nguyên lực hệ Thổ x1’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x1’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x1’
‘Thuộc tính trắng x2’
‘Nguyên lực hệ Thủy x1’
…
Ngoài nguyên lực hệ Phong thì những thuốc tính còn lại đều là rơi xuống từ trên người đám người Liễu Yến, tích lũy được 2 điểm nguyên lực hệ Thổ, 2 điểm nguyên lực hệ Hỏa, 3 điểm nguyên lực hệ Thủy.
Đáng tiếc lại không có nguyên lực hệ Kim!
Xem ra trong cuộc chiến đấu vừa rồi, Lâm Chiến dựa hoàn toàn vào lực lượng cơ thể để giết Lang vương nhị tinh của Tật Phong Lang và hai con Tật Phong Lang nhất tinh cao giai, không hề đụng tới nguyên lực.
Đúng là một kẻ dũng mãnh mà!
Vương Đằng lắc đầu, song cũng bỏ móng vuốt và hàm răng của Tật Phong Lang vào trong lớp ngăn của ba lô, hoàn toàn ngăn cách mùi máu tươi.
Còn tinh hạch thì lại không có viên nào, không biết những người khác thì sao nhỉ?
Rất nhanh hắn đã nhặt đến bong bóng thuộc tính cuối cùng.
‘Tật Phong Bộ x1’
Vương Đằng bỗng thấy sửng sốt.
“Đây là?” Hắn nhìn vào giao diện thuộc tính, nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở hàng chiến kỹ.
Tật Phong Bộ (nhập môn 1/100)
“Lại là chiến kỹ!”
Vương Đằng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giết Tật Phong Lang còn rơi chiến kỹ.
Tật Phong Bộ!
Chẳng nhẽ là một loại thân pháp?
Nếu quả thật là thân pháp, vậy thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Giá cả của thân pháp hắn từng xem qua trong mạng nội bộ của võ quán Cực Tinh, đắt hơn chiến kỹ loại công kích rất nhiều, hơn nữa phẩm cấp càng cao thì giá cả cũng cao hơn gấp mấy lần.
Thế nên không phải Vương Đằng không muốn mua, mà là với tài sản hiện giờ của hắn, nếu muốn mua một chiến kỹ thân pháp ra hình ra dạng thì sẽ mất hơn nửa ngân sách tu luyện, vật phẩm khác đừng mơ mua được.
“Thứ tốt!”
Cho dù tỉ lệ rơi của Tật Phong Bộ này rất thấp, hôm nay có một mở đầu tốt đẹp, sau này có thể nâng cao nó thông qua thuộc tính trắng.
Vương Đằng thống kê sơ qua số điểm thuộc tính trắng vừa nhặt được, tổng cộng 16 điểm, cộng thêm 35 điểm còn lại lúc thi thực chiến thì là 51 điểm.
Lúc này, những người khác cũng xử lý xong rồi.
Chín con Tật Phong Lang đều không có tinh hạch, đến con Lang Vương nhị tinh kai cũng không có.
Vương Đằng có chậc lưỡi hít hà, xem ra lần trước hai con Dung Viêm Vanh Nguyên có nhất tinh hạch đúng là may mắn quá đi mà.
Lâm Chiến ra hiệu mọi người tiếp tục lên đường.
Ban đêm thâm trầm, tiếng thú hú lên liên tiếp ở bên trong rừng Ám Vụ.
Grừ~
Grào~
Chiếp…
Thậm chí còn có tiếng kêu chói tai của loài chim nữa!
Vương Đằng phát hiện, theo sự trôi đi của thời gian thì bốn phía dần có sương mù xuất hiện và dày hơn, đây mới là nguyên do mà nơi này được gọi là rừng Ám Vụ.
“Sương mù xuất hiện rồi! Đội trưởng?” Liễu Yến cau mày nói.
“Tìm một chỗ để nghỉ ngơi, tối nay đi tới đây thôi.” Lâm Chiến dừng lại nói.
Mấy người còn lại cũng không có thắc mắc gì, mà hiển nhiên Vương Đằng cũng sẽ không không nói gì.
Tay mơ không có quyền lên tiếng!
Mà hắn lại có là tay mơ trong tay mơ.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người tỉnh lại ở trên một cây đại thụ.
Các đồng đội đều nằm riêng ở trên một cành cây nghỉ ngơi, mấy người bọn họ thay nhau gác đêm, đề phòng tinh thú tập kích.
“Các ngươi tỉnh dậy đi, ha ha~ Xem các ngươi ngủ đúng là tra tấn mà.” Ngôn Cẩm Minh nhảy từ chỗ cao nhất xuống, ngáp, hâm mộ nói.
Hắn là người gác đêm cuối cùng.
“Lần sau đến lượt ta gác cuối cùng.” Dương Phi cười nói.
“Ăn chút gì đi, đợi lát nữa chúng ta đi tới Phong cốc săn một con Độc Giác Hống!” Lâm Chiến nói.
“Độc Giác Hống!”
“Đội trưởng, bây giờ săn giết Độc Giác Hống có phải có hơi nhanh rồi không?” Ngôn Cẩm Minh chần chờ hỏi.
“Vốn ta còn muốn dẫn Vương Đằng đi thích ứng hai ngày, sau đó mới đi săn giết Độc Giác Hống, nhưng mà biểu hiện của hắn trong tối hôm qua đã khiến ta cảm thấy có thể đẩy chuyện này lên làm sớm.” Lâm Chiến nói.
“Đội trưởng, mặc dù biểu hiện của Vương Đằng tối hôm qua rất tốt, nhưng mà dù sao Độc Giác Hống cũng là tinh thú tam tinh đỉnh giai, đã thế còn có thiên phú dị bẩm, được coi là loại tinh thú khó đối phó nhất trong tinh thú tam tinh. Cho dù chúng ta hợp lực thì cũng chưa chắc đã bắt được nó, bây giờ lại thêm Vương Đằng nữa nên chỉ cần có hơi không cẩn thận thôi là sẽ bỏ mạng bỏ mạng như chơi.” Liễu Yến cau mày nói.
“Đúng vậy đó đội trưởng à, ta cũng cảm thấy lời đám Liễu Yến nó có lý, Độc Giác Hống quá nguy hiểm.” Dương Phi nói.
Người vô hình Ngôn Cẩm Nguyệt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải rồi quyết định ngậm miệng, tiếp tục sắm vai người vô hình của nàng, ở trong đội ngũ nàng luôn như thế.
“Vương Đằng, ngươi thấy thế nào?” Lâm Chiến khẽ mỉm cười, hỏi.
“Ta thấy sao á?” Vương Đằng thấy buồn bực, bên nguyên không phát biểu ý kiến là đã đến lượt ta rồi ư?