Chương 158: Tinh túy của võ đạo
Chương 158: Tinh túy của võ đạo Thấy vẻ mặt có hơi lúng túng của Lâm Chiến, hắn mới lên tiếng: “Ta cũng không để bụng gì Độc Giác Hống mà các ngươi nói, nhưng nếu đã là tinh thú tam tinh thì tác dụng của ta sẽ không được lớn rồi, cùng lắm thì cũng là yểm trợ cho các ngươi thôi.”
Hắn vẫn tự rõ về trình độ của bản thân, tinh thú tam tinh đỉnh giai đã sắp đạt tới tứ tinh, dù có bật hack thì cũng không có bản lĩnh xử nó được đâu, nô tì không làm được thật mà~
Rừng Ám Vụ rộng lớn vô cùng, được chia thành năm khu vực lớn.
Từ ngoài vào trong được chia thành ba vòng ngoài, giữa, trong cùng với cấm khu chết và cấm khu thần bí ở sâu vào trong hơn.
Vòng ngoài đều là tinh thú từ nhất tinh tới tam tinh.
Tinh thú cũng chia đẳng cấp!
Tinh thú có đẳng cấp cao hơn rất ít khi tự hạ mình rồi chạy tới vòng ngoài.
Còn vòng giữa có tinh thú từ tứ tinh tới lục tinh, vòng trong là địa bàn của tinh thú từ thất tinh tới cửu tinh.
Tinh thú ở vòng trong cũng sẽ không chạy tới vòng giữa.
Mà bên trong cấm khu chết hoàn cảnh địa hình hiểm trở, đáng sợ mà còn có tinh thú khủng bố cấp Lãnh Chúa chiếm lĩnh nữa.
Tinh thú cấp Lãnh Chúa tương đương với võ giả cấp Chiến Tướng của nhân loại, được xưng là bá chủ trong tinh thú.
Thế nên cấm khu chết kia đừng nói là võ giả dưới cấp Chiến Tướng, cho dù là võ giả cấp Chiến Tướng nhưng nếu vào một mình thì cũng lành ít dữ nhiều.
Còn về cấm khu thần bí, võ giả cấp Chiến Tướng tiến vào thì chỉ có nước chết, từ trước tới nay chưa có võ giả cấp Chiến Tướng nào xông vào trong mà còn trở về an toàn.
Lúc này đám người Vương Đằng đang ở khu vực vòng ngoài.
Với thực lực của tiểu đội Chiến Hổ thì có thể coi là đội ngũ thuộc hàng đầu ở khu vòng ngoài.
Bình thường thì tinh thú nhất tinh, nhị tinh không có uy hiếp gì mấy với bọn họ.
Thế nên tối hôm qua bọn họ mới giải quyết chín con Tật Phong Lang kia dễ dàng như thế, suy cho cùng thì chênh lệch về cấp bậc còn bày ra ở đó.
Nếu không tiểu đội võ giả bình thường gặp phải mấy con Tật Phong Lang kia có khả năng cao sẽ bị tiêu diệt.
Còn lúc trước đám người Lâm Chiến nói phải tốn chút công sức mới giải quyết được đó, sau khi Vương Đằng thấy bọn họ chiến đấu thì chỉ muốn cười khẩy ha ha một tiếng thôi.
Làm màu kìa~!
Cuối cùng đoàn người của bọn họ cũng quyết định tới Phong cốc.
Con Độc Giác Hống ở trong Phong cốc kia là con tinh thú tam tinh đỉnh giai lần trước bọn họ phát hiện được khi vào rừng Ám Vụ, nhưng vì lân trước vật liệu của bọn họ đã hao hết, cũng không chuẩn bị đầy đủ, không chắc sẽ giết được nó nên mới để tới bây giờ.
Nếu không khi bọn họ trở về Địa tinh, bình thường sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn chừng mười ngày nửa tháng, rất ít khi chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày là đã vội vã trở về dị giới.
Theo lời giới thiệu của Lâm Chiến, con Độc Giác Hống kia có thiên phú dị bẩm, rất có thể sẽ có tinh cốt.
Nếu có thể giết được nó thì chắc chắn lần này sẽ kiếm được một khoản lớn.
Nếu thực lực của Vương Đằng đã được công nhận vậy thì bọn họ cũng không cần quá phân tâm để lo cho hắn nữa, nên đương nhiên có thể chăm chú vào đối phó Độc Giác Hống hơn rồi.
Chậm nữa thì sẽ xảy ra biến cố!
Bọn họ đã chậm mất bốn ngày rồi, nếu như còn ì ạch thêm nữa thì ai biết được con Độc Giác Hống kia có bị người khác phát hiện ra không.
…
“Vương Đằng, con Thổ Lân Trư nhất tinh cao giai kia ngươi đi xử lý đi.”
Lâm Chiến dừng bước, hất cằm về phía một con tinh thú khổng lồ đang ăn phía trước, sau đó tựa vào trên một thân cây với dánh vẻ rất chi tùy ý, hắn lấy một túi nước từ trong ba lô ra rồi uống.
Mấy đồng đội khác thấy vậy thì cũng ngừng lại, hoặc là ngồi dưới đất, hoặc là nhảy lên cây lấy lương khô và nước ra chén.
Ai cũng đều tỏ ra hóng hớt, chờ xem kịch vui.
Con Thổ Lân Trư có thân hình khổng kia cũng phát hiện bọn họ, nó ngẩng đầu, đôi mắt ro như chuông đồng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ.
Cả người nó có một lớp vảy rất dày bao trùm, trông cứ như một chiếc xe thiết giáp vậy, tạo ra cho người ta một cảm giác áp bách.
Tinh thú đều có chung một đặc điểm —— Lớn!
Thậm chí có thể nói là khổng lồ hóa!
Tật Phong Lang gặp phải tối hôm qua đã là không nhỏ rồi, cao chừng một mét rưỡi, một nhát là có thể cắn người ta thành hai nửa.
Nhưng mà Tật Phong Lang so với con Thổ Lân Trư này thì thua hẳn về thể hình.
Vương Đằng nhìn thấy đám người Lâm Chiến bày ra cái vẻ hóng hớt càng vui càng tốt kia thì bỗng thấy có hơi cạn lời, cầm chiến kiếm đi lên.
Ụt ịt…
Thổ Lân Trư kêu, trông vẻ táo bạo vô cùng, móng sau ấm mạnh xuống đất rồi bào đất về phía sau, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Thổ Lân Trư vốn ở cách Vương Đằng hơn hai trăm mét, và khi Vương Đằng nhích tới gần, khoảng cách thu hẹp lại không tới trăm mét thì Thổ Lân Trư đột nhiên động.
“Ịt! Ịt!”
Trong miệng của nó phát ra tiếng gào thét, xông thẳng về phía Vương Đằng.
Vương Đằng nheo mắt lại, con Thổ Lân Trư này có hình thể khổng lồ, rất là dũng mãnh, nhưng cũng không mất đi sự linh hoạt, tốc độ cực nhanh, giẫm lên mặt đất phát ra tiếng rầm rầm…
“Các ngươi nói xem, Vương Đằng có giải quyết được con Thổ Lân Trư kia không?” Ngôn Cẩm Nguyệt hỏi.
“Dựa vào thực lực mà tối qua hắn bày ra thì chắc là không thành vấn đề, thay vì lo lắng hắn có thể giải quyết hay không thì chi bằng chúng ta đoán thử xem hắn sẽ giải quyết được con Thổ Lân Trư này trong bao lâu, như thế nào, có hứng thú đánh cuộc khong?” Lâm Chiến cười nói.
“Đánh cuộc gì?” Liễu Yến liếm đôi môi đỏ mọng khêu gợi, bỗng thấy hăng hái hẳn lên, bèn hỏi.
“Mười viên nguyên thạch, thế nào?” Lâm Chiến nói.
“Được!” Liễu Yến đồng ý luôn, rồi nàng suy nghĩ một chút nói: “Ta đoán cần năm phút đồng hồ.”
“Vương Đằng chắc giỏi về tốc độ, không biết lực lượng và năng lực phá phòng thủ ra sao, ta đoán mười phút!” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Ta đoán mười hai phút.” Dương Phi nói.
“Ừm, ta đoán, ta đoán chín phút đồng hồ.” Đến người vô hình như Ngôn Cẩm Nguyệt cũng tham gia trò đoán này với vẻ hứng thú bừng bừng.
“Ta đoán trong vòng một phút đồng hồ.” Lâm Chiến khẽ mĩm cười nói.