Chương 159: Độc Giác Hống!
“Đùa sao đội trưởng, cho dù ngươi xem trọng hắn thì một phút đồng hồ cũng khoa trương quá.” Ngôn Cẩm Minh kinh ngạc nói. “Hì hì, đợi có kết quả thì các ngươi chuẩn bị nôn nguyên thạch ra nhen.” Lâm Chiến cười gian xảo.
May là Vương Đằng không biết đám đồng đội không có lương tâm này đang đang làm gì, không thì có khi bị tức tới hộc máu…
Lúc này hắn đã đụng độ với Thổ Lân Trư.
Ầm!
Thổ Lân Trư xông tới với tốc độ cao, vọt thẳng tới chỗ Vương Đằng, lực trùng kích đáng sợ tạo ra sóng khí mãnh liệt, lan mạnh về phía người của Vương Đằng.
Vương Đằng thi triển thân pháp, giống như một con viên hầu linh hoạt né tránh, đồng thời chiến kiếm trong tay cũng chém thẳng về phía cổ của Thổ Lân Trư.
Trong Năm năm thi võ ba năm mô phỏng có giới thiệu, dù là đối phó dị thú hay tinh thú thì đều phải nhắm vào nhược điểm của bọn nó để tấn công, nhược điểm của tinh thú bình thường đơn giản chính là mấy nơi như bụng, ánh mắt, cổ v.v…
Vương Đằng tránh né rất nhanh nhẹn, rồi tới bên cạnh Thổ Lân Trư rội tiện tay chém xuống cổ của nó.
Vóc người của Thổ Lân Trư khổng lồ nên không thể xoay người ngay được, chỉ đành mặc cho một kiếm này chém vào cổ.
Nhưng mà hiệu quả cũng không được như ý.
Keng!
Vương Đằng nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt có hơi đổi, hắn nhìn lại nơi hắn vừa chém trúng kia thì thấy chỉ có một vết màu trắng mà thôi.
Vảy của Thổ Lân Trư gần như bao trùm toàn thân, hơn nữa cứng rắn dị thường, rất khó để phá vỡ lớp phòng ngự này.
Vương Đằng tung một kích không được làm Thổ Lân Trư có thời gian phản ứng, nó hất đầu, hai răng nanh to dài nhọn hoắt như đao nhọn đâm về phía Vương Đằng.
Nếu như nó xiên lên được thật thì chắc chắn Vương Đằng sẽ bị đâm thủng.
Vương Đằng lấy tấm khiến ở tay trái để đỡ, người thì lại mượn lực phản xung để tách ra, sau đó quần nhau với nó dựa vào tốc độ, lượn vòng quanh Thổ Lân Trư tìm kiếm nhược điểm của nó.
Thổ Lân Trư bị Vương Đằng đùa bỡn thì càng vội vàng xao động hơn, không ngừng phát ra những tiếng rít “Ịt ịt ịt”.
Trên thực tế phương thức công kích của Thổ Lân Trư rất chi đơn giản, đặc điểm ưu thế duy nhất của nó có khi là sức phòng ngự rồi.
Khi đụng độ với những tinh thú khác, chỉ cần chúng không phá được phòng ngự của nó thì nó sẽ vô địch.
Nhưng mà tốc độ của Vương Đằng lại hoàn toàn nghiền áp Thổ Lân Trư, Thổ Lân Trư đấu đá lung tung nhưng lại chẳng làm gì được hắn.
Chỉ lát sau, Vương Đằng đã đã tìm được nhược điểm của nó.
Tinh túy của võ đạo!
Kancho —— Trong truyền thuyết!
Viu…
Trường kiếm đâm ra, cúc hoa nở!
Tinh túy của võ đạo tới thần cũng chẳng ngăn được!
Huống hồ là một con Thổ Lân Trư.
Trường kiếm đâm vào trong cơ thể của nó, nguyên lực tuôn trào, trực tiếp đóng băng nội tạng luôn, một kích mất mạng!
Lâm Chiến nhìn xuống thời gian, cười ha ha nói: “Không tới một phút đồng hồ, nộp nguyên thạch nộp nguyên thạch!”
Sắc mặt của Dương Phi và Ngôn Cẩm Minh trông rất cổ quái, khẽ thở dài, dám đánh cuộc thì cũng chịu thua được, lắc đầu lấy mười viên nguyên thạch ra đưa cho Lâm Chiến.
Hai nữ sinh Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt thì phì nước bọt, bọn họ bị sự vô sỉ của Vương Đằng đánh bại hoàn toàn rồi!
Chiêu trò này mà cũng dùng cho được, có biết xấu hổ không thế?
“Các ngươi đừng chỉ thấy chiêu này vô lại, trên thực tế lại là chiêu mất ít sức nhất và có tác dụng nhất đó.” Lâm Chiến cười, vươn tay với các nàng: “Nộp nguyên thạch ra đây!”
“Đội trưởng ngươi đúng là cá mè một lứa với hắn mà!” Hai nàng liếc mắt rồi cũng lấy nguyên thạch ra đưa cho hắn với vẻ bất đắc dĩ.
Bị thiệt lớn rồi!
Vương Đằng đi tới, thấy một màn như vậy thì im lặng nói: “Ta nói này, ta thì đánh nhau ở bên kia còn các ngươi thì lại lấy ta ra để làm một kèo cược à!”
“Khụ khụ, trong rừng rậm nhàm chán lắm, kiếm cái giải trí một chút thôi mà.” Lâm Chiến nói với vẻ vô sỉ vô cùng.
“Vương Đằng, sao ban nãy ngươi không nguyên lực để tấn công luôn ấy, mà lại dùng chiêu kia?” Ngôn Cẩm Nguyệt không nhịn được hỏi.
Chủ yếu là nàng muốn nghe thử ý nghĩ của Vương Đằng, rốt cuộc là sao mà hắn lại nghĩ tới một chiêu đó.
“Có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, ta chỉ là võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, nguyên lực có hạn, nếu có thể giải quyết đơn giản thì cần gì lãng phí nguyên lực.” Vương Đằng tỏ ra đương nhiên, nói.
“Xem đi kìa, Vương Đằng còn có giác ngộ hơn các ngươi đó, uổng cho các ngươi còn là người lão luyện nữa chứ.” Lâm Chiến nói.
“Tiết kiệm nguyên lực có rất nhiều cách, nhưng đâu cứ phải là loại này.” Liễu Yến không phục nói.
“Ta cảm thấy chiêu này dùng tốt lắm luôn, thuận tay cực, sau này có thể thử nhiều thêm, ta quyết định đặt tên cho chiêu này là Tinh túy của võ đạo —— Kancho!” Vương Đằng vô sỉ trộm luôn trên tuyệt chiêu nào đó ở kiếp trước.
“Biến, đừng dùng chiêu này ở trước mặt bọn ta, bẩn mắt!” Hai người Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt lập tức mắng.
Ba người đàn ông Lâm Chiến, Dương Phi thì lại cười ha ha, gã Vương Đằng này đúng là người hiếm gặp!
Dùng thì cứ dùng đi lại còn đặt teen nữa, ngươi sợ nó không nổi, người khác không biết à?
“Thôi được rồi, lột nanh và vảy của Thổ Lân Trư xuống, chúng ta lui.” Lâm Chiến nói.
Dương Phi lập tức đi xử lý thi thể của Thổ Lân Trư, Vương Đằng thì ở một bên giúp đỡ, vảy của con Thổ Lân Trư này vô cùng cứng rắn, không có thủ pháp thông thạo thì sẽ rất khó lột vảy của nó xuống.
Trong lúc Dương Phi lột vảy thì đám người Lâm Chiến ở xung quanh cảnh giới.
Cách làm của Dương Phi thành thạo, rất nhanh đã lột được lớp vảy gỡ xuống cất vào trong bọc, ba lô trên lưng của hắn trong nháy mắt đã nhét đầy, đây còn là không lấy hết vảy của Thổ Lân Trư đó, không thì chứa không nổi luôn ấy chứ.
“Ấy!” Đột nhiên Dương Phi khẽ ồ lên một tiếng, tỏ ra vui mừng, nói: “Hình như có tinh hạch nè!”
Hắn lấy đao cắt bụng của Thổ Lân Trư ra, rồi lấy một vật thể hình cầu bất quy tắc màu vàng đấy từ trong cơ thể của nó.
“Ha ha ha, đội trưởng, mau qua đây nhìn này, lại có tinh hạch!” Dương Phi cười to nói.
Đám người Lâm Chiến nghe thấy vậy thì kinh ngạc, lập tức xúm lại.
“Ôi vãi, Vương Đằng, vận khí này của ngươi đúng là miễn chê luôn!” Liễu Yến kinh ngạc nói.