Chương 161: Bạo liệt
Phong mang màu vàng trên hai lưỡi búa bổ luôn kình phong ra, tạo ra một khe hẹp dài ở giữa, thân hình Lâm Chiến chợt lóe đi tới trước mặt Độc Giác Hống. Chiến phủ quét ngang!
Vèo!
Bóng dáng của Độc Giác Hống ở trên tảng đá biến mất, chỉ còn lại một tàn ảnh bị Lâm Chiến chém thành hai khúc, dần tiêu tán.
Rồi sau đó, bóng dáng của Độc Giác Hống lại xuất hiện ở bên người Lâm Chiến, móng nhọn có gió lốc vờn quanh đánh về phía Lâm Chiến.
Pằng pằng!
Súng tiếng vang lên.
Chỉ thấy phía dưới, Liễu Yến vác súng máy hạng nặng, nhắm vào Độc Giác Hống bắn không ngừng.
Đạn hợp kim kéo theo một cái đuôi màu đỏ rực bắn thẳng tới chỗ hiểm trên người Độc Giác Hống.
Độc Giác Hống buộc mình phải tránh né, Lâm Chiến nhân cơ hội này đuổi giết.
Hai thanh chiến phủ khổng lồ ở trong tay hắn có uy lực phi phàm, phong mang màu vàng xuyên không gian bao phủ lấy Độc Giác Hống.
Đám người Dương Phi sau đó cũng chạy tới.
Hai anh em Ngôn Cẩm Minh và Dương Phi đều thi triển chiến kỹ nguyên lực của mình, cản đường lui của Độc Giác Hống làm nó không trốn vào đâu được.
Ầm!
Độc Giác Hống đón lấy phong mang màu vàng từ chiến phủ của Lâm Chiến, cự trảo sắc bén mang theo gió lốc kia đánh vào đầu rìu, sinh ra vụ nổ kinh khủng.
Người Lâm Chiến lùi liên tiếp ra sau, Độc Giác Hống cũng nhân cơ hội này muốn thoát khỏi vòng vây.
Bên kia, Vương Đằng chiếm cứ một chỗ cao, lấy cung hạng nặng bên trong hộp Tàng Binh ra rồi đặt tên phù văn lên cung.
Giờ phút này, Vương Đằng cũng chỉ đành hóa thân từ một chiến sĩ thành một cung thủ đánh quái, núp ở trong bụi cỏ bắn lén từ đằng xa.
Tục xưng… Kẻ núp lùm!
Trong phút chốc, sức mạnh toàn thân của Vương Đằng bộc phát, kéo căng dây cung.
Một mũi tên bắn ra!
Vèo!
Mũi tên xé rách không khí, nguyên lực hệ Băng ở đầu mũi tên đã biến mũi tên thành một ảo ảnh màu băng lam, bắn về phía Độc Giác Hống.
Ầm!
Grrrr!
Độc Giác Hống hét lớn một tiếng, vặn ngoắt người, cuối cùng cũng né được một mũi tên này.
Nhưng mà, công kích của Ngôn Cẩm Minh sau đó cũng ập đến.
Ba công kích cùng đánh lên lưng của Độc Giác Hống.
Grào!
Độc Giác Hống rên rỉ.
Ánh kiếm và ánh đao chém vào chỗ vết thương đã có sẵn trên người nó, xé rách phần lưng của nó, máu tươi văng ra khắp nơi.
Pằng pằng pằng pằng…
Tiếng súng lại vang lên lần ữna, vô số viên đạn bắn trúng vào người của Độc Giác Hống làm nó lại ngửa mặt lên trời hét lên trong điên cuồng, đột nhiên nổi điên.
Nó mở cái miệng khổng lồ ra, ánh sáng màu xanh hội tụ tới từ trong đất trời, nhanh chóng ngưng tụ thành một đốm sáng màu xanh.
Hơn nữa, đốm sáng này còn đang không ngừng to lên.
“Mau ngăn nó lại!” Sắc mặt Lâm Chiến chợt đổi, hắn hét lớn một tiếng song cũng vội vàng xông về Độc Giác Hống.
Sắc mặt của mấy người Dương Phi cũng trở nên trầm xuống, chiến kỹ nguyên lực hoàn toàn bộc phát.
Nguyên lực hệ Hỏa, nguyên lực hệ Thủy, nguyên lực hệ Thổ, ba loại ánh sáng che đậy không trung.
Kiếm quang như mưa trút xuống.
Ánh đao tung hoành như muốn phá núi.
Rầm rầm rầm!
Độc Giác Hống không trốn không tránh, mặc cho công kích trút xuống người mình, đốm sáng màu xanh trong miệng càng ngày càng lớn, thanh thế kinh người.
Pằng pằng…
Súng máy hạng nặng trong tay Liễu Yến giật liên tục, đạn hợp kim bắn ra như hàng không mất tiền.
“Súc sinh này muốn ngọc nát đá tan với chúng ta!”
Lâm Chiến quát: “Mau tránh ra, để ta tới!”
Tay hắn cầm rìu lớn, vung mạnh qua, một ảo ảnh rìu màu vàng giáng xuống từ trên trời.
Chiến kỹ nguyên lực hệ Kim —— Trọng Nhạc!
Ầm!
Ảnh rìu màu vàng như ngưng tụ ra một ngọn núi cao nguy ra trên bầu trời, từ trên bầu trời áp xuống.
Cuối cùng Độc Giác Hống không ngưng tụ đốm sáng màu xanh, trong đôi mắt đỏ toát lên sự hung ác và kiên quyết rất nhân tính hóa, phun đốm sáng màu xanh ra.
“Mau tránh ra!”
Sắc mặt Lâm Chiến thay đổi kịch liệt, bay ngược về sau mà chẳng hề nghĩ ngợi, và rồi cũng gào lên với đám người Dương Phi một tiếng.
Đám người Dương Phi cũng cảm ứng được nguy cơ sinh từ chỉ trong nháy mắt, tăng tốc độ của bản thân lên tới cực hạn ——
Trốn!
Vương Đằng và Liễu Yến bởi vì ở khá xa, thấy không ổn là lập tức trốn xa, tìm công sự ẩn thân.
Ầm!
Đốm sáng màu xanh đột nhiên nổ tung, một cơn gió lốc mãnh liệt lấy vụ nổ làm trung tâm lan ra khắp bốn phương tám hướng, cát bay mù mịt, đá lớn bay tứ tung, cây cỏ trên mặt đất đều bị đập nát hết.
Trong gió lốc còn xen lẫn cả lưỡi dao gió, bao trùm cả một khu vực và công kích tất cả mọi thứ, nó đánh vào trên vách đá để lại một loạt vệt rất sâu.
Đám người Lâm Chiến không kịp né tránh nên bị đánh bay.
Sóng xung kích mà vụ nổ tạo thành quét qua bốn phía, dư âm phải mất một hồi lâu mới tan hết.
Bụi đất dần lắng xuống, trong sơn cốc dần khôi phục lại vẻ vắng lặng.
“Đội trưởng!”
“Ngôn Cẩm Minh!”
“Tiểu Nguyệt!”
“Dương Phi!”
Bởi vì Liễu Yến và Vương Đằng trốn ở nơi khá xa nên cũng không bị thương, lúc này bọn họ đi ra từ chỗ công sự, rồi vội vàng nôn nóng tìm kiếm đám người Lâm Chiến.
Sắc mặt Liễu Yến tái nhợt, tỏ ra sợ hãi.
Mấy người bọn họ kề vai sát cánh nhiều năm, tuy không phải người thân nhưng tình cảm còn hơn hẳn người thân. Nếu là bọn họ xảy ra ngoài ý muốn gì thì nàng thật sự không dám tưởng tượng.
“Khụ khụ!”
Bỗng nhiên một tiếng ho khan truyền đến từ nơi không xa.
“Là đội trưởng!” Liễu Yến vui vẻ nói, vội vàng hướng chạy về phía bên kia.
Lâm Chiến bò ra từ trong đống đá, hắn lau vết máu trên khóe miệng đi, mắng: “Mẹ nó, súc sinh này ác thật, lại muốn chết chung với chúng ta.”
“Đội trưởng, ngươi không sao chứ?” Liễu Yến và Vương Đằng vội vàng hắn đỡ dậy.
“Không sao, chỉ bị thương mà thôi!” Lâm Chiến không thèm để ý khoát tay áo, hỏi: “Đám Dương Phi sao rồi?”
“Vẫn chưa tìm được bọn họ.” Liễu Yến nói.
“Mau đi tìm…”
“Bọn ta ở đây!” Lúc này, giọng của Ngôn Cẩm Minh truyền đến từ đống đá ở một bên khác.
“Các ngươi có sao không?” Vương Đằng hỏi.
“Còn ổn, chưa chết được!”
“Mẹ nó, suýt nữa là chết lềnh bềnh rồi!”
Mấy người Ngôn Cẩm Minh hùng hùng hổ hổ, hình như tâm trạng rất không tốt.
“Vậy mà không nghĩ tới một con Độc Giác Hống trước khi chết lại có suy nghĩ muốn kéo chúng ta cùng chết, suýt chút nữa đã trúng chiêu.” Dương Phi cười khổ nói.