Chương 163: Muốn lĩnh giáo cú đấm yêu của đội trưởng sao? (2)
Nhưng Vương Đằng rất bình tĩnh, trong tay hắn sớm đã có một mảnh tinh cốt, hơn nữa còn hoàn toàn thuộc về hắn. Lúc này thấy bộ dáng hưng phấn của đám người Lâm Chiến, không khỏi nói: “Đội trưởng, tốt xấu gì các ngươi cũng là tiểu đội võ giả tinh anh tam tinh, chẳng phải chỉ là một tinh cốt thôi sao, kích động tới mức đó sao.”
“Không phải là...”
Trong nháy mắt, mấy người quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt u oán.
“Tên nhóc nhà ngươi, đừng nói chuyện không biết suy nghĩ, nhiều năm như vậy chúng ta mới gặp được một tinh cốt, ngươi lại làm ra dáng vẻ chướng mắt đó.”
“Không phải là ngươi không biết giá tiền của tinh cốt đấy chứ?”
“Ta biết, ta thi võ biểu hiện cũng không tồi. Lãnh đạo cục giáo dục Đông Hải còn tặng ta một phần thưởng, nghe nói rất giá trị, nhưng mà nói thật cũng chỉ tầm như vậy. Biểu hiện của các ngươi quá khoa trương thôi.” Vương Đằng làm ra vẻ thản nhiên nói.
“...”
Mọi người lập tức không nói gì.
“Mọe!”
Con người với nhau mà khiến người ta tức chết!
Nhìn người ta chẳng cần mạo hiểm tính mạng đi săn giết tinh thú gì, phần thưởng lại là một tinh cốt.
Nhìn lại chính mình một lần nữa. Ôi, được rồi, được rồi… Không có điểm nào có thể sánh bằng!
Đám người Lâm Chiến có phần tự kỷ, toàn thân tỏa ra hơi thở u ám, quay lưng về phía Vương Đằng, quyết định tập thể không để ý tới hắn.
Vương Đằng: “...”
Ta làm sai cái gì sao?
Bỗng nhiên Dương Phi mừng rỡ kêu lên: “Tìm được rồi, là xương đùi!”
Nói xong, hắn vung con dao găm trong tay, cạo máu thịt đi, lấy ra một cục xương trên đùi con Độc Giác Hống.
Phần còn lại của xương đều là màu trắng, chỉ có vị trí ở giữa là một khối xương màu xanh trong suốt!
Trên khối xương màu xanh có từng hoa văn tỉ mỉ, thoạt nhìn rất thần bí và huyền ảo.
Chạm vào nó có thể cảm giác được một luồng lạnh như băng!
“Nhanh, cho ta sờ nữa, anh mày trở thành võ giả lâu như vậy rồi, ngoại trừ một lần được thấy từ xa, ta cũng chư từng chạm được vào tinh cốt.” Lâm Chiến hưng phấn đoạt một xương đùi kỳ lân từ trong tay Dương Phi, nhẹ nhàng vuốt xe khối xương màu xanh phía trên, vẻ mặt say mê, cực kỳ giống cái gì kia…
Một người oai phong như hùm giống như là đang vuốt ve bắp đùi mỹ nữ, vuốt xương cốt màu trắng!
Thử nghĩ tới hình ảnh đó xem!
Mẹ, khá là kinh sợ!
Vốn dĩ Dương Phi và Ngôn Cẩm Minh cũng muốn sờ, bây giờ thấy bộ dạng của hắn bỗng sợ run cả người, lập tức tỉnh táo.
“Khụ khụ, đội trưởng, chảy nước miếng kìa!” Vương Đằng không nhịn được nhắc nhở.
“Cái gì?”
Lâm Chiến giật mình, theo bản năng duỗi tay lau khóe miệng. Ngay sau đó kịp phản ứng lại, chân mày không nén nổi hơi co quắp.
Ánh mắt nguy hiểm liếc xéo Vương Đằng.
“Lá gan của thằng nhóc ngươi cũng lớn lắm, muốn lĩnh giáo cú đấm yêu của bổn đội trưởng sao?”
“Ha ha ha, đội trưởng, hôm nay thần sắc của ngươi không tệ, mặt mày hồng hào, vận may ập xuống, hồng phúc tề thiên… Ách, dù sao cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái. Tóm lại hôm nay vận may của đội trưởng quá tốt, khó trách có thể xuất hiện tinh cốt, nhất định đều là do hào quang nhân vật chính của đội trưởng tạo nên…” Vương Đằng cười khan một tiếng, lập tức sử dụng đại chiêu – nịnh nọt đại pháp.
Về phần cú đấm yêu gì đó, vẫn nên để lại cho những đồng đội khác, ta không cần thứ buồn nôn này!
Ngôn Cẩm Minh, Dương Phi, cùng với Liễu Yến và Ngôn Cẩm Nguyệt sau khi trị xong vết thương đi tới, tất cả cũng sợ ngây người!
Chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy!
Nghĩ hay lắm!
“Ha hả!” Lâm Chiến ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc: “Nếu đã xử lý xong xuôi hết rồi, lập tức đi thôi, chúng ta trở về võ quán…”
Vừa nghe trở về võ quán, mọi người còn chưa kịp vui mừng lại nghe hắn nói:
“A, đúng rồi, lão Dương, xem cái chân còn lại có tinh cốt hay không.”
Mọi người: “...”
Làm sao trước kia không nhìn ra được đội trưởng còn có tiềm chất tham tiền nhỉ?
Buồn nôn thì buồn nôn, nhưng Dương Phi vẫn nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của hắn, đào cái chân khác của con Độc Giác Hống lên xem một chút.
Không có!
Hiển nhiên là không có, một tinh thú mà có tới hai tinh cốt, sợ là chỉ có trong mơ.
Rốt cuộc có thể an tâm rút lui rồi!
Mọi người không trì hoãn nữa, đi ra ngoài sơn cốc.
“Đội trưởng, tinh cốt này có thể bán được bao nhiêu tiền?” trên đường đi, Vương Đằng tò mò hỏi.
“Sơ sơ... bảy tám trăm triệu!” Lâm chiến cũng có chút không xác định được: “Lần trước ta thấy đấu giá một khối tinh cốt, có người mua tinh cốt tam tinh với giá tương đương như vậy. Giá của tinh cốt này hẳn cũng xấp xỉ, huống chi nó còn là tinh cốt hệ Phong, còn quý giá hơn so với tinh cốt thuộc tính ngũ hành bình thường.”
“Đắt như vậy sao!” Chuyện này khiến Vương Đằng kinh hãi.
Cục trưởng Hà đưa cho hắn một khối tinh cốt lấy từ tinh thú nhất tinh. Giá trị của tam tinh là bảy tám trăm triệu thì nhất tinh ít nhất cũng có giá một trăm triệu đúng không?
Bây giờ xem lại, độ mạnh tay của Cục trưởng Hà lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
“Bảy tám trăm triệu vẫn còn ít, còn phải xem người mua, gặp được ngươi vô cùng muốn tinh cốt này, ra giá cả tỷ cũng không thèm chớp mắt.” Lâm Chiến cười nói.
Thoạt nhìn tâm trạng của hắn rất tốt. Cũng khó trách, trong túi ước lượng có hơn một tỷ, tâm tình có thể không vui sao?
Miệng cốc.
Két!
Đám người Lâm Chiến vừa mới đi ra, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chim gáy.
Bóng ma khổng lồ bao phủ xuống!
Vẻ mặt mọi người liền biến sắc, lao nhao ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy một con chim khổng lồ bay quanh quẩn trên đỉnh đầu bọn hắn, đôi cánh kích động nổi lên từng trận cuồng phong, thổi trúng cây cối bốn phía làm chúng đổ ngã trái ngã phải.
“Lá gan của các ngươi thật lớn, lại dám đoạt lấy thứ ta xem trọng.”
Âm thanh của một nam giới trẻ tuổi từ trên lưng phi cầm truyền xuống dưới, nói ngôn ngữ thông dụng của đại lục Tinh Võ.
Chỉ nghe thấy âm thanh, không thấy người!
Nhất thời, sắc mặt của mọi người trong tiểu đội Chiến Hổ trở nên rất khó coi.
Vốn dĩ tâm tình của Lâm Chiến đang rất tốt đẹp, mặt cười giống như đóa hoa cúc, lúc này sắc mặt lại cứng ngắc, như ăn phải phân nhìn về phía con chim lớn bên trên.