Chương 174: Chế tạo ra một cục gạch sao! (2)
“Hì hì, vậy thì làm phiền ngươi rồi.” Vương Đằng cười hắc hắc, trong mắt hiện lên tia ranh mãnh. Quả nhiên người làm kỹ thuật đều có chút ngay thẳng lại cố chấp, quá dễ lừa gạt!
“Ta nói rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào lại có thể muốn làm một cục gạch.” Lỗ Tự Sinh vẫn còn đang oán giận.
“Ta cảm giác cục gạch rất tiện tay, dùng rất thuận tiện.” Vương Đằng nói.
Lỗ Tự Sinh: ??
Tiện tay?
Rốt cuộc hắn biết tại sao thằng nhóc trước mặt này lại khiến người ta có cảm giác có chút không bình thường rồi. Người bình thường có ai muốn đặc biệt chế tạo ra một cục gạch làm binh khí sao?
“Thu của ngươi một triệu phí rèn, ba ngày sau tới lấy đồ.”
Hắn không muốn tranh luận cùng Vương Đằng, lúc nãy mới nói mấy câu, liền cảm giác đầu hơi đau, thằng nhóc này… có độc!
Từ trong đáy lòng Vương Đằng cảm giác được chính mình bị ghét bỏ rồi.
Đây đúng là chuyện bi thương.
Hắn trả tiền, từ chi nhánh Lỗ Đại Sư đi ra ngoài, không hiểu sao cảm giác có phần mất mát.
Có vẻ như mọi người đều có hiểu lầm gì đó với Vương Đằng ta!
...
Rèn Lưu Tinh chùy và cục gạch ba ngày sau mới có thể lấy được, buổi đấu giá cũng là ba ngày sau. Trong lúc này Vương Đằng chỉ có thể chờ đợi.
Ngày hôm sau, hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại đi tới chi nhánh Lỗ Đại Sư lần nữa.
Lỗ Tự Sinh thấy hắn, sắc mặt hơi đổi.
“Ngươi tới làm gì? Không phải đã nói là ba ngày sau lại tới lấy rồi sao?”
“À, ta đến xem một chút, không được sao?” Vương Đằng nói.
“Cũng không phải là không được, nhưng mà ngươi bớt nói chuyện, đừng quấy rầy ta rèn.” Sắc mặt Lỗ Tự Sinh khó chịu giống như ăn phải cứt chó vậy.
“Ta không nói lời nào, ngươi cứ bận việc của ngươi, ta ở bên cạnh đợi cũng được.” Vương Đằng cảm thấy đặc biệt tủi thân.
Lỗ Tự Sinh mặc kệ hắn diễn, tự mình bắt đầu rèn sắt.
Âm thanh leng keng vang vọng bên trong phòng, thậm chí còn có cảm giác có nhịp điệu.
“Thuật Luyện tạo x5”
“Thuật Luyện tạo x8”
“Chùy pháp Lỗ thị x5”
...
Ở một bên Vương Đằng vui vẻ nhặt bong bóng thuộc tính.
Đây mới là mục đích hắn đến đây hôm nay, nhất định phải bắt được con cừu cơ bắp này.
Buổi tối, Vương Đằng tạm biệt Lỗ Tự Sinh, nói: “Lỗ Đại Sư, ngày mai ta còn tới nữa nhé.”
“Lại còn muốn tới.” Lỗ Tự Sinh nhìn hắn rời đi, vẻ mặt như bị táo bón.
Ngày tiếp theo, quả thật Vương Đằng lại tới nữa, tiếp tục nhặt thuộc tính thuật Luyện tạo và chùy pháp Lỗ thị.
Hai ngày qua, hắn đã đột phá nhập môn thuật Luyện tạo, đạt tới cấp tiểu thành.
Thuật Luyện tạo (tiểu thành 230/500)
Chùy pháp Lỗ thị cũng tiến triển nhanh chóng, cũng đạt tới cấp tiểu thành.
Chùy pháp Lỗ thị (tiểu thành 55/500)
Thuật Luyện tạo và chùy pháp Lỗ thị cấp tiểu thành, bây giờ để cho Vương Đằng rèn binh khí nhất tinh, mười phần chắc chắn hắn có thể làm được. Cho dù là rèn binh khí nhị tinh cũng có tỷ lệ thành công lên tới năm, sáu mươi phần trăm.
Khoảng cách này không phải bình thường!
Hai ngày trước hắn còn là thường dân cái gì cũng không hiểu, nhưng bây giờ đã có thể rèn binh khí nhị tinh.
Nếu để cho Lỗ Tự Sinh biết sự biến hóa trong hai ngày nay của Vương Đằng, đoán chừng có thể dọa hắn nghẽn mạch máu cơ tim.
Lão tử luyện thuật Luyện tạo đã ba mươi năm.
Từ lúc cái gì cũng không hiểu đến lúc rèn được binh khí nhị tinh, trải qua ước chừng bảy năm, trong đó gian khổ đủ bề, kết quả Vương Đằng chỉ cần hai ngày.
Không thể so sánh! Không thể so sánh!
Ngày cuối cùng, buổi sáng, Vương Đằng không đến chỗ chi nhánh Lỗ Đại Sư mà đi tham gia buổi đấu giá của Nhà đấu giá Bond trước.
Chín giờ sáng.
Nhà đấu giá Bond.
Là một trong mười phòng đấu giá đứng đầu toàn cầu, địa vị, quy mô cũng không thể nghi ngờ.
Hôm nay lại là buổi đấu giá quan trọng, tất nhiên số người tới không ít, hơn nữa có rất nhiều nhân vật có thân phận không tầm thường.
Buổi đấu giá quan trọng như thế này sẽ luôn xuất hiện vài thứ nằm ngoài dự đoán của mọi người, hiếm thấy, quý giá, khiến những người có địa vị cao đổ xô vào nó.
Rất nhiều người cho dù không mua nổi cũng tìm mọi cách để có được một cái thư mời, chen chúc nhau chỉ để quan sát sự kiện này.
Những chuyện này mọi người đều biết, cũng là những lời mà Lý Lương Đạt đang nói với con trai của hắn là Lý Vinh Thành.
“Hôm nay ta dẫn ngươi tới đây chủ yếu là để trải nghiệm, để ngươi gặp thật nhiều võ giả. Tên ranh con Vương gia kia dù dùng thực lực trở thành trạng nguyên trong kỳ thi võ, nhưng mà so với những người có mặt ở đây hôm nay, hắn chẳng là cái thá gì hết. Hắn chỉ là một thằng nhóc nông nổi mà thôi. Muốn trở thành một võ giả chân chính còn có con đường rất dài cần phải đi, hơn nữa một ngày nào đó nói không chừng có thể bị chặt đứt, không ai có thể nói trước được.”
Sắc mặt Lý Lương Đạt mang theo vẻ âm tàn, nhưng nhìn Lý Vinh Thành bên cạnh, ánh mắt lại hiện ra một chút yêu thương.
“Thế nên ngươi nhất thời thất bại cũng không sao cả, so với tên Vương Đằng kia, sau này ai mạnh ai yếu còn chưa nói trước được. Sang năm ngươi thi võ cho tốt, Lý gia chúng ta toàn lực ủng hộ ngươi, không tin không thể bằng tên Vương Đằng đó.”
“Cha, ta biết rồi.” Lý Vinh Thành nặng nề gật đầu, hai tay nắm chặt, trong mắt hắn, niềm hy vọng xuất hiện trở lại.
“Vương Đằng, ngươi chờ đó cho ta, sang năm nhất định ta sẽ thi vào trường đại học trọng điểm toàn quốc, có cả Lý gia ủng hộ, rất nhanh thôi ta có thể đuổi kịp ngươi, đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi chết thật thảm…”
Đang tự sướng chuyện sau này khi thực lực trở nên mạnh mẽ, thi đậu trường trọng điểm, đánh bại Vương Đằng…
Đột nhiên thấy một bóng lưng quen thuộc trước mặt, nụ cười dữ tợn nơi khóe miệng Lý Vinh Thành đột nhiên cứng lại.
“Vương Đằng!”
“Cha, là thằng súc sinh kia!”
Lý Lương Đạt nhìn theo phương hướng Lý Vinh Thành chỉ, nhẹ nhàng híp mắt.
Vương Đằng nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại.
“Lý Vinh Thành!”
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cả hai bên gần như đồng thời xuất hiện ý nghĩ này trong lòng.
Ngược lại Vương Đằng không muốn để ý tới bọn họ, tiếp tục đi về phía cửa lớn.
Hôm nay bởi vì tổ chức buổi đấu giá cấp quan trọng, cửa ra vào có an ninh và người chủ trì cùng kiểm tra đối chiếu thân phận, người không có thư mời thì không cho phép tiến vào.
Vương Đằng lấy ra thư mời của chính mình và bước vào.
“Tên Vương Đằng kia, tại sao có thể có thư mời chứ? Chẳng lẽ là Vương gia cho hắn sao?” Lý Lương Đạt nhíu mày, thầm suy nghĩ nói.