Chương 173: Chế tạo ra một cục gạch sao!
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, thế mà chùy pháp Lỗ thị đã đạt tới địa cấp, đây là kiếm được lợi lớn. Giá tiền chiến kỹ địa cấp cao tới mức dọa người.
Hơn nữa đây không phải là chiến kỹ chiến đấu bình thường, mà là so với kỹ xảo rèn hiếm thấy, khả năng giá trị còn có thể cao hơn.
Lỗ thị... Lỗ Đại Sư!
Chẳng lẽ là một gia tộc truyền thừa?
Vương Đằng âm thầm tự nói, chính mình đi học bản lĩnh đặc biệt của người ta, có phải là hơi có chút không đủ tiêu chuẩn không?
Nếu như Lỗ Đại Sư kia biết người hắn chiêu mộ lại vô liêm sỉ tới mức này, đoán chừng sẽ tức ói ra ba lít máu.
“Để ngươi đợi lâu rồi.” Âm thanh thô ráp mãnh liệt kéo lại sự chú ý của Vương Đằng.
“Không sao, không sao, không lâu, không lâu.” Vương Đằng cười híp mắt nói.
“...” Lỗ Tự Sinh.
Dáng vẻ cười hì hì kia… không biết tại sao hắn không khỏi cảm thấy thằng nhóc này có chút không bình thường.
“Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lỗ Tự Sinh.” Lỗ Tự Sinh nói.
“Lỗ Trí Thâm?” Sắc mặt Vương Đằng cổ quái nhìn hắn.
Cái tên này!
“Tự Sinh trong tự lực cánh sinh.” Lỗ Tự Sinh bất đắc dĩ nói. Trong lòng hắn oán giận tính tình cổ quái kia của sư phụ không biết bao nhiêu lần, lấy tên là gì mà không được, cứ phải lấy cái tên như vậy.
“Lỗ Đại Sư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.” Vương Đằng làm ra dáng vẻ bất chợt hiểu ra nói.
“Ngươi muốn chế tạo Lưu Tinh chùy, ta đã xem qua bản vẽ, không có vấn đề gì, mang nguyên liệu tới không?” Lỗ Tự Sinh nói.
“Có mang!”
Vương Đằng lấy ra tinh cốt và Hắc Hàn thạch. Ánh mắt Lỗ Tự Sinh chợt lóe, mơ hồ giống như thấy thứ mình thích là thèm, vội vàng xoa xoa tay, cẩn thận nhận lấy.
“Đúng là nguyên liệu tốt!”
Bàn tay thô ráp của Lỗ Tự Sinh khẽ vuốt tinh cốt và Hắc Hàn thạch, nhắm mắt lại như đang cảm nhận cái gì, trong miệng không khỏi nói lời tán thưởng.
“Có hai thứ đồ này, ít nhất ta có thể rèn ra Lưu Tinh chùy lục tinh.”
“Lục tinh!” Vương Đằng nghe mà kinh sợ.
Có thể đạt tới lục tinh sao?
Dĩ nhiên có nhân tố bên trong của hai loại nguyên liệu, nhưng mà Thuật Luyện tạo của Lỗ Tự Sinh khẳng định là rất lợi hại.
“Nhưng mà hai loại này là nguyên liệu chính, còn những nguyên liệu phụ khác ngươi muốn tự mình chuẩn bị hay là ta mua giúp ngươi?” Lỗ Tự Sinh hỏi.
Trong lòng Vương Đằng khẽ động, từ trong nhẫn không gian lấy ra các loại khoáng thạch chất đống trên mặt đất.
“Ngươi xem những thứ này một chút, xem có lợi ích gì không?”
“Nhẫn không gian!” Trong lòng Lỗ Tự Sinh kinh ngạc. Người này có địa vị gì, lại có được nhẫn không gian.
Trong lòng suy đoán thân phận của Vương Đằng, hắn cúi đầu phân biệt khoáng thạch trên mặt đất.
Những nguyên liệu khác hắn cũng chỉ khẽ quét qua, chọn mấy thứ cần dùng lên, liền không chú ý tới nữa.
Nhưng khi hắn thấy tảng đá ánh vàng rực rỡ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
“Diệu Kim Huyền Trọng!”
“Diệu Kim Huyền Trọng?” Vương Đằng không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi biết à?”
Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được người biết tới loại kim loại này.
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của đối phương, dường như Diệu Kim Huyền Trọng này có chút đáng giá!
Chẳng lẽ cũng là loại đá hiếm thấy gì đó?
“Ta là luyện tạo sư, hiểu rõ về các khoáng vật kim loại là chuyện bắt buộc.” Lỗ Tự Sinh nói: “Đây là một loại kim loại vô cùng kỳ lạ, trọng lượng vô cùng lớn, đối với võ giả theo khuynh hướng sức mạnh thì đây là nguyên liệu rèn binh khí hiếm có.”
“Vô cùng nặng ư? Đâu có, ta cảm giác vẫn tốt mà.” Vương Đằng cầm lấy khối kim khí lớn chừng bằng quả bóng trên mặt đất lên, ước lượng một chút, cảm giác rất thoải mái, cũng không quá nặng.
“Ha hả, ngươi dung nhập nguyên lực vào xem.” Vẻ mặt Lỗ Tự Sinh khinh bỉ người ngoài nghề nói.
“...” Vương Đằng.
Hắn rót nguyên lực rót vào trong khối kim khí...
“Mẹ kiếp!”
Đột nhiên, tay hắn trầm xuống, khối kim khí suýt nữa rời khỏi tay rơi xuống mặt đất.
“Nặng như vậy sao!” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Trên lý luận, nguyên lực rót vào càng nhiều sẽ càng nặng, sức nặng càng có thể gia tăng.” Lỗ Tự Sinh nói.
Ánh mắt Vương Đằng lập tức sáng lên.
“Diệu Kim Huyền Trọng này bán không?” Lỗ Tự Sinh đột nhiên hỏi.
“...” Vương Đằng.
Những người này đều có đức hạnh như vậy sao?
Lần trước Lỗ Đại Sư kia thấy tinh cốt và Hắc Hàn thạch liền hỏi hắn có bán hay không, mà nay Lỗ Tự Sinh ở chỗ này cũng vậy.
Vương Đằng không biết, đối với luyện tạo sư mà nói, nguyên liệu tốt là có thể gặp nhưng không không thể cầu, gặp được mà không chiếm được, đó mới là chuyện đau khổ nhất.
“Không bán.” Vương Đằng tức giận nói.
“Thật sự không cần suy nghĩ thêm một chút sao.” Lỗ Tự Sinh đấu tranh lần cuối.
“Nói không bán là không bán.” Vương Đằng trầm ngâm một chút, trong đầu linh quang chợt lóe: “Vật này có thể giúp ta rèn ra thứ giống như binh khí khí sao?”
Lỗ Tự Sinh có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Thứ tốt, ai lại tình nguyện chắp tay cho người ta.
“Ngươi muốn dùng nó rèn binh khí? Không thành vấn đề. Ngươi muốn rèn thành binh khí gì? Diệu Kim Huyền Trọng tốt nhất là rèn thành binh khí hạng nặng, giống như chiến phủ, chiến chùy, hoặc là tương tự như Phương Thiên Họa Kích. Nhưng mà nguyên liệu thiếu mất một ít, còn phải thêm mấy loại nguyên liệu khác…”
Hắn đang nói, Vương Đằng chen miệng:
“Ừ... Giúp ta chế tạo ra một cục gạch đi.”
“Hả, cục gạch?” Lỗ Tự Sinh nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, hai mắt mở lớn như chuông đồng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Đúng thế, chính là cục gạch!” Vương Đằng gật đầu khẳng định nói.
“Không được, không được, không được, chế tạo cục gạch chính là sỉ nhục Diệu Kim Huyền Trọng. Ngươi chính là đồ phá sản, quá phá sản!”
Nghe thấy Vương Đằng lại thật sự muốn dùng Diệu Kim Huyền Trọng chế tạo một cục gạch, Lỗ Tự Sinh tức giận, nói gì cũng không chịu.
Đối với hành động lãng phí của trời kiểu này của Vương Đằng, hắn cảm thấy căm thù tới tận xương tủy.
“A, không được thì thôi, cùng lắm thì ta tìm người thợ rèn khác để rèn.” Vương Đằng tùy ý nói.
“Ngươi!” Lỗ Tự Sinh căm tức nhìn Vương Đằng.
Đáng tiếc, Vương Đằng làm như không nhìn thấy, đồ của ta là của ta, ta định đoạt!
Cuối cùng Lỗ Tự Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, cam chịu số phận!
Rốt cục đồ cũng không phải của hắn, nói gì cũng không có tác dụng.
“Thôi, thôi, để ta rèn đi, coi như là chế tạo một cục gạch, tốt xấu gì ta cũng có thể làm cho cấp bậc của nó cao hơn một chút. Nếu đổi lại là người khác, tám phần là Diệu Kim Huyền Trọng này sẽ phế.” Lỗ Tự Sinh bất đắc dĩ nói.