Chương 176: Hứa Tuệ
“Trạng Nguyên thi võ, chính là tên… Vương Đằng sao?” Tạ Khôn nhướn mày, Trạng Nguyên thi võ lại có tố chất thấp như vậy sao? “Đúng, chính là hắn. Hôm nay hắn cũng tới phòng đấu giá này, mới vừa rồi chúng ta còn đụng phải hắn ở cửa. Ta và cha của hắn cũng coi như có quen biết. Theo lý mặc dù hiện tại đang có chút ân oán với đứa nhỏ, nhưng ta là trưởng bối, thế nào hắn cũng phải gọi ta một tiếng chú Lý. Kết quả vẻ mặt hắn khinh thường, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã đi.” Lý Lương Đạt lắc đầu, nói với vẻ mặt thói đời ấm lạnh, lòng người khó đoán.
“Ha ha, rất nhiều tay mơ cũng như vậy, mới vừa trở thành võ giả, có chút bành trướng, chưa trải qua cuộc đánh tàn nhẫn, còn chưa biết sự tàn khốc của giới võ giả. Còn việc có thể trở thành Trạng Nguyên thi võ, nhất định là có thiên phú. Nhưng mà có thiên phú không có nghĩa là sau này sẽ có thành tựu cao. Trước kia ta gặp qua một người là thiên tài dị giới, cũng trở thành võ giả vào tuổi của hắn, kết quả ngươi đoán xem cuối cùng hắn thế nào?” Tạ Khôn khinh thường nói.
“Thế nào?” Lý Vinh Thành không nhịn được hỏi tới.
“Cuối cùng hắn đã chết, bị một tên võ giả nhị tinh trực tiếp đánh chết, cho nên, đối với võ giả mà nói, thực lực mới là điều quan trọng nhất, có thể chuyển hóa thành thực lực, thiên phú mới xem như là thiên phú.” Tạ Khôn bày ra bộ dáng người từng trải chỉ điểm nói.
“Tạ tiên sinh nói quá đúng, những loại người như hắn không biết thu liễm, sớm muộn gì cũng đá trúng ván sắt, bị người ta đánh chết lúc nào cũng không biết.” Lý Lương Đạt rất đồng ý gật đầu nói.
“Đúng đúng, hắn chính là loại người mà vừa nhìn là sẽ làm cho người đời chán ghét.” Lý Vinh Thành phụ họa nói.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới hội đấu giá ở phòng chữ Thiên.
Hội đấu giá phòng chữ Thiên, không gian bên trong rất lớn, ở giữa bày một cái bàn, là vị trí thường thấy của người đấu giá.
Mà trừ phía trước của bàn đấu giá, bốn phía đều là ghế lô khách quý, hai tầng từ dưới lên, chỉ có người có thân phận cao quý mới có tư cách sử dụng.
Vương Đằng đã ở bên trong buổi đấu, lúc này đang tìm kiếm bóng dáng đám người Lâm Chiến, nhưng mà hình như bọn hắn còn chưa tới.
Hắn nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, liền tìm một chỗ ngồi xuống, uống chút trà, ăn chút bánh ngọt, đợi bọn họ tới.
Cảnh tượng này ở trong mắt đám người xung quanh lập tức có phần khác loài.
Ở đây hoặc là tự giữ thân phận, không làm những chuyện thô lỗ như vậy, hoặc là đang chuyên tâm lật xem sổ tay đấu giá, không quan tâm tới những việc như thế này chút nào.
Chẳng có ai giống như Vương Đằng.
“Tiểu Đằng Đằng!”
Đột nhiên, một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên ở bên tai, quả thực dọa Vương Đằng kêu to một tiếng.
Các xưng hô này!
Âm thanh này!
Con mẹ nó, là nữ ma đầu Hứa Tuệ!
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Vương Đằng vừa mới uống một ngụm nước trà, suýt nữa thì phun ra, trong nháy mắt các loại ý nghĩ xẹt qua trong lòng.
Vừa quay đầu, thấy được bóng dáng như ác mộng kia.
Song song bên cạnh nàng còn có thêm mấy người nữa, nhưng mà Vương Đằng cũng không nhận ra.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Vương Đằng hỏi giống như gặp quỷ.
“Ta còn không hỏi ngươi, ngược lại ngươi lại hỏi ta rồi.” Hứa Tuệ đi tới, chống nạnh nhìn chằm chằm hắn:
“Ta cho em trai ta đi tìm ngươi, ngươi ngược lại không xuất hiện, không biết là trốn đi đâu, ngay cả tin nhắn cũng không trả lời. Sao hả? Trở thành Trạng Nguyên thi võ, lên trời rồi sao?”
Vương Đằng nhìn mỹ nữ trước mắt trợn mắt chống nạnh, trong lòng lập tức hiện lên cảm giác quen thuộc.
Cũng là tóc thắt đuôi ngựa, cũng là vóc người cao gầy, cũng là tính tình ác liệt…
Thế nhưng bên trong sự quen thuộc vẫn có chút xa lạ.
Lúc này nàng mặc một thân chiến phục, bên hông treo một thanh chiến kiếm, toát ra vẻ anh khí bừng bừng, có một loại khí chất khác.
Kiếp trước không hề thấy nàng ăn mặc như vậy.
“Gần đây ta có việc, cũng vừa mới trở về. Ngươi có gửi tin nhắn cho ta sao? Ta tắt điện thoại, không thấy được.” Lập tức Vương Đằng thấy hơi nhức đầu, thuận miệng nói mò.
“Ngươi có biết bộ dạng ngươi nói láo là như thế nào không?” Hứa Tuệ cười lạnh nói.
“Ta đây là người đứng đắn, không nói láo.” Vương Đằng nói.
“Mới không gặp bao lâu mà đã trơ tráo như vậy rồi, trở về sẽ tính sổ với ngươi, bây giờ ta lười nói nhảm. Nói đi, hôm nay ngươi chạy tới đây làm cái gì hả?” Hứa Tuệ liếc mắt, hỏi lần nữa.
Vương Đằng tự nhủ trong lòng, đợi buổi đấu giá kết thúc ta lập tức chuồn đi, còn có thể ngốc ở đó chờ ngươi tìm ta à.
“Ta tùy tiện tới đây xem một chút, mở mang thêm kiến thức.” Hắn tùy tiện tìm cái cớ, hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Ta cùng mấy đàn anh đàn chị sang đây xem.” Lúc này Hứa Tuệ mới nhớ lại giới thiệu những người bên cạnh.
“Đây đều là đàn anh đàn chị của ta ở đại học Giang Nam, ngươi gọi giống như ta cũng được.”
“Hứa Tuệ, đây chính là Trạng Nguyên thi võ Đông Hải mà ngươi vẫn hay nhắc tới sao?” Một cô gái dáng vẻ xinh đẹp bên cạnh Hứa Tuệ hỏi.
“Đúng, đàn chị, hắn là bạn của ta, cùng ta lớn lên từ nhỏ. Lần này nghe nói hắn là Trạng Nguyên thi võ trở về, ta rất kinh ngạc.” Hứa Tuệ cười nói với cô gái.
“Thanh mai trúc mã à!” Bàng Đan Văn trêu ghẹo nói.
Nghe được câu này, Hứa Tuệ nhíu mày nhìn gã nam sinh phía sau.
“Là một tên nhóc xấu xa. Cái gì mà thanh mai trúc mã, chỉ là một cái đuôi mà thôi.” Hứa Tuệ ngạo kiều nói.
Mặt Vương Đằng đầy hắc tuyến, mẹ kiếp. Ai là nhóc con xấu xa chứ!
“Ha ha, nếu là bạn của Hứa Tuệ, vậy cũng là bạn của chúng ta.” Người đàn ông phía sau Hứa Tuệ đi ra, ra vẻ khí phách nói với Vương Đằng: “Tiểu đệ đệ Vương Đằng, hôm nay có không ít nhân vật lớn tới đây, chi bằng ngươi hãy theo chúng ta, tránh cho đắc tội với nhân vật lớn nào đó sẽ không tốt.”
Nghe nói như thế, Vương Đằng lập tức im lặng.
Bị Hứa Tuệ nói thành tên nhóc xấu xa còn chưa tính, dù sao cũng là người quen.
Nhưng gã đàn ông này, hắn căn bản không nhận ra.
Lại gọi hắn là tiểu đệ đệ, ai là tiểu đệ đệ hả? Ngươi mới là tiểu đệ đệ, cả nhà ngươi là tiểu đệ đệ.
Rốt cuộc là loại dây mơ dễ má gì?