Chương 177: Rốt cuộc ngươi là ai?
Trước mặt là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong nhã, trên mặt lộ ra nụ cười hào sảng. Nhưng mà người có kinh nghiệm sống phong phú một chút đều có thể nhìn ra nụ cười này hơi giả tạo.
Có dụng ý khác!
Trước đây, giữa hai người căn bản không có bất kỳ tiếp xúc nào, bây giờ lại phải nói có, cũng chỉ có thể là vì Hứa Tuệ.
Vương Đằng im lặng lắc đầu.
Nữ ma đầu Hứa Tuệ này, vừa về là mang phiền toái tới cho mình.
“Không cần, ta chờ bạn của ta.” Vương Đằng nói.
Tạ Chí Long không dấu vết nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Có thể gọi là bạn của bạn mà. Các ngươi vừa mới tốt nghiệp trung học, rất nhiều chyện không được thật sự chứng kiến. Tốt xấu gì chúng ta cũng đã vào đại học một hai năm, những chuyện chứng kiến, nghe thấy cũng nhiều hơn so với các ngươi. Theo chúng ta, cũng có thể học thêm chút kinh nghiệm.”
Hắn không suy nghĩ tới những phương diện khác, cho là bạn của Vương Đằng tất nhiên cũng là bạn cùng lứa tuổi với hắn, đơn giản chính là học sinh mới tốt nghiệp trung học.
Có thể thông qua được thi võ, cảm giác bản thân mình rất rất giỏi rồi, đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp!
Làm đàn anh, Tạ Chí Long cảm giác mình cần phải đứng trên lập trường tiền bối mà giáo dục bọn họ thật tốt một chút.
Bàng Đan Văn và mấy tên đàn anh đàn chị của Hứa Tuệ nghe xong cũng âm thầm gật đầu. Bọn họ là người từng trải, tâm tư lúc vừa mới tốt nghiệp như thế nào, họn họ rõ ràng hơn ai hết. Nếu nói thật vậy thì là có hơi bành trướng, sau tiến vào đại học mới biết được cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Vương Đằng là bạn của Hứa Tuệ, bọn họ cũng rất đồng ý với ý kiến của Tạ Chí Long, có thể dẫn dắt thì dẫn dắt một chút, tránh cho gây họa.
“Tiểu đệ đệ Vương Đằng, ta là đàn chị của Hứa Tuệ Bàng Đan Văn. Ngươi cùng với chúng ta, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau, không cần ngại.” Bàng Đan Văn nói chuyện so sánh uyển chuyển hơn một chút, nụ cười như hoa, tựa như gió mát lướt qua mặt.
Vương Đằng bất đắc dĩ nói: “Đàn chị, không phải là ta không nhận ý tốt của các ngươi. Thật ra ta đang đợi bằng hữu của ta, ta cũng không thể thay bọn họ quyết định được.”
“Từ chối như thế xem ra là ngươi thấy chướng mắt chúng ta rồi. Quên đi quên đi, chúng ta không cần tự kiếm chuyện không vui.” Tạ Chí Long nói giống như tự giễu.
Quả nhiên nghe hắn vừa nói như thế, những đàn anh đàn chị kia lập tức nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Vương Đằng này thật đúng là không biết điều!
Chẳng lẽ hắn thật sự coi mình là Trạng Nguyên thi võ, có thể không coi ai ra gì sao?
“Vương Đằng, ngươi ngu ngốc. Cho ngươi theo đó là vì muốn tốt cho ngươi. Làm sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy chứ.” Hứa Tuệ hơi oán giận nói.
Ánh mắt Vương Đằng nhẹ nhàng híp lại, không để ý đến Hứa Tuệ, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tạ Chí Long.
Thấy vậy, trong đáy lòng hắn sợ hãi, cảm giác không hiểu giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, trong lòng sinh ra ý nghĩ sợ hãi.
Mình lại bị một học sinh tốt nghiệp trung học hù dọa.
Hắn vội vàng lắc đầu, có phần thẹn quá hóa giận, đang muốn phát tác, chợt nghe có âm thanh truyền đến.
“Chí Long?”
Tạ Chí Long quay đầu nhìn lại, sắc mặt vui mừng, kêu lên: “Bác!”
“Ô, thật đúng là tên nhóc ngươi!” Tạ Khôn và cha con Lý Lương Đạt đi tới.
Vương Đằng thấy cha con Lý Lương Đạt lập tức cảm thấy sọ não hơi đau, cái này đúng là đầu trâu mặt ngựa đều tệ tụ một đường rồi.
“Bác, không phải ngươi ở Giang Nam sao? Sao lại tới đây?” Tạ Chí Long tò mò hỏi.
“Đương nhiên là ta tới tham gia buổi đấu giá.” Tạ Khôn cười cười. Ngay sau đó ánh mắt chuyển tới đám người Bàng Đan Văn bên cạnh nói: “Đây đều là bạn học của ngươi sao?”
“Đúng vậy. Bọn họ đều là bạn học của ta ở đại học Giang Nam. Chỉ là vị trước mặt này không phải, nhưng hắn là Trạng Nguyên thi võ Đông Hải, hắn thấy chướng mắt những học sinh bình thường như chúng ta.” Tạ Chí Long giới thiệu đám người Bàng Đan Văn, vừa hơi giễu cợt liếc nhìn Vương Đằng nói.
“A, Trạng Nguyên thi võ Đông Hải!” Tạ Khôn liếc mắt đánh giá trên dưới Vương Đằng, sau đó quay đầu hỏi Lý Lương Đạt: “Đây chính là Vương Đằng mà các ngươi nói sao?”
“Chính hắn.” Lý Lương Đạt còn chưa lên tiếng, Lý Vinh Thành lại vội vã nói.
Mắt thấy võ giả Tạ Khôn này thân thiết với phụ thân hắn, nhất định sẽ đứng về phía bọn hắn. Hơn nữa mới vừa rồi lời nói của vị võ giả này đối với Vương Đằng vô cùng khinh thường cũng vô cùng khinh bỉ. Lúc này có thể làm cho hắn chịu chút đau khổ, Lý Vinh Thành hiển nhiên cảm thấy vui mừng.
“Vương Đằng, vị này là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, Tạ tiên sinh. Ngươi đừng tưởng rằng trở thành võ giả là cái đuôi liền vểnh lên trời. So với Tạ tiên sinh, một võ giả nhất tinh căn bản không là cái thá gì. Ngươi đừng quá đắc ý.” Lý Vinh Thành cáo mượn oai hùm, nói với Vương Đằng.
“Võ giả cấp Chiến Binh tam tinh!”
Đám người Bàng Đan Văn lập tức kinh ngạc nhìn Tạ Khôn.
“Hì hì, bác ta trở thành võ giả cấp Chiến Binh tam tinh được mấy năm rồi, thực lực của võ giả cấp Chiến Binh tam tinh bình thường không thể so sánh được.” Tạ Chí Long hơi đắc ý nói.
“Chỉ là cấp Chiến Binh tam tinh cũng không là gì, nhân vật lớn ở đây còn nhiều, rất nhiều. Ta cũng chỉ nằm ở tầng thấp nhất thôi.” Tạ Khôn vội vàng khiêm tốn, thế nhưng trong lòng vẫn có chút tự đắc, hưởng thụ ánh mắt của người bên cạnh, nhàn nhạt hỏi Vương Đằng: “Ta nghe nói ngươi và Lý Vinh Thành có thù cũ, vì trả thù hắn mà dùng chút ít thủ đoạn buộc hắn phải rút khỏi thi võ, không biết có chuyện này hay không?”
Bàng Đan Văn và mấy tên sinh viên đại học Giang Nam nghe thấy vậy, lao nhao nhìn Vương Đằng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
Vốn là bởi vì chuyện vừa rồi mà cảm tình đối với Vương Đằng có hơi không tốt, bây giờ lại nghe tin tức như thế lại càng sinh lòng chán ghét với hắn.
“Không thể nào, Vương Đằng không phải loại người như vậy.” Hứa Tuệ không chút nghĩ ngợi lớn tiếng nói.