Chương 181: Chuyện bất ngờ trong buổi đấu giá
“Linh đan có lời như vậy, một viên đan dược bé xíu như vậy đã là bảy mươi sáu triệu, luyện đan sư chắc chắn đều là kẻ có tiền.” Vương Đằng không khỏi nghĩ tới thuộc tính thuật Luyện tạo nhặt được ở chỗ Lỗ Tự Sinh mấy hôm nay, vậy có phải cũng có thể nhặt được thuộc tính thuật luyện đan không?
Nếu như có thể.
Đợi đến khi học xong thuật luyện đan luyện ra một trăm tám mươi lò linh đan, không phải giàu to rồi sao!
“Sau đây vật đấu giá thứ hai là...”
Đấu giá vẫn tiếp tục, Vương Đằng và đám người Lâm Chiến vẫn chưa vào tham gia, vật phẩm đầu tiên bán với giá cao là bảy mươi sáu triệu, những vật đấu giá tiếp theo càng không cần nói.
Mặc dù bọn họ có chút tích lũy những trong buổi đấu giá cấp trọng lượng, cho dù mua được một hai món đã là giới hạn rồi, cho nên trước khi gặp được món đồ khiến bản thân rung động thì đương nhiên sẽ không tùy tiện ra tay.
Buổi đấu giá tiến hành sôi nổi, hôm nay cũng xem như Vương Đằng được mở rộng kiến thức, đủ loại vật phẩm kỳ lạ, quần chúng bên dưới tranh nhau ra giá, giá sau cao hơn giá trước.
Lúc này hắn mới lĩnh hội được cái gì mới gọi là giàu có thật sự, so với những người này hắn thật sự là một tên nghèo kiết xác!
Nhưng mà cho tới lúc này những người trong phòng riêng đều chưa ra tay, vật đấu giá phía trước giống như chẳng khơi dậy hứng thú của bọn họ.
Mấy người Lâm Chiến trái lại hô giá mấy lần nhưng giá người phía sau hô lên lập tức dọa bọn họ lui xuống…
Con mẹ nó thật là một đám hung hãn!
Muốn lấy được một món đồ thật sự không moi hết vốn liếng của bọn họ ra thì không được mà.
Trước đây còn muốn lấy được một hai món, xem ra hoàn toàn là do mình đã đánh giá cao bản thân.
“Người có tiền trên thế giới thật nhiều, đáng tiếc ta không phải là một trong số đó.” Ngôn Cẩm Minh lau mồ hôi trên trán, tự giễu nói.
Thật ra so với người bình thường, võ giả bọn họ đều là những người giàu không thể giàu hơn, nhưng mà chỉ có bản thân bọn họ biết, số tiền này cứ đến rồi đi, mua vũ khí, công pháp, chiến kỹ vâng vâng, đều cần tiêu rất nhiều tiền, thực tế chuyển một vòng trong túi sau đó đã hết sạch rồi.
“Đến chúng ta rồi!” Lâm Chiến bỗng nhiên nói.
Quả nhiên người điều khiển đấu giá ở bên dưới nói: “Vật bán đấu giá tiếp theo đây chắc chắn rất nhiều người có hứng thú, là một món đồ người ủy thác vừa lấy được từ dị giới vừa hay đến kịp buổi đấu giá cấp trọng lượng lần này. Được rồi, ta không thừa dịp nước đục thả câu nữa.”
“Vật phẩm thứ bảy đếm ngược – Thoái bộ tinh cốt của Độc Giác Hống – tinh thú hệ Phong tam tinh!”
Vừa dứt lời, bên dưới liền trở nên xôn xao.
“Tinh cốt!”
“Vật phẩm thứ bảy đếm ngược này là tinh cốt sao!”
“Còn là tinh cốt của Độc Giác Hống – tinh thú hệ Phong tam tinh, chắc chắn là đồ tốt, nhất định phải lấy được!”
“Ha ha, mọi người đừng có tranh giành! Tinh cốt này là của ta rồi.”
...
Trong nháy mắt, bầu không khí bị đốt cháy lên.
Ngay cả người trong phòng riêng cũng bị thu hút sự chú ý, thậm chí có người đã chuẩn bị ra tay.
Tinh cốt vốn là vật hiếm hoi khó thấy, lại có đủ loại năng lực thiên phú kỳ lạ. Luyện tạo vũ khí, chiến giáp, nếu như cho vào một khúc tinh cốt chắc chắn có thể khiến cho chất lượng của chiến giáp binh khí đó tăng lên rất nhiều. Hơn nữa khác với những binh khí chiến giáp bình thường, nó có năng lực đặc biệt.
Đối với võ giả mà nói còn thứ gì có sức hấp dẫn hơn thứ này chứ?
“Không cần nói lời thừa thãi nữa, giá khởi điểm của khúc tinh cốt này là năm trăm triệu, mỗi lần tăng giá không dưới mười triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá!”
Trên bục cao, một cô gái đẹp mặc sườn xám đang cầm cái khay, trên cái khay đặt một khúc xương trong suốt sáng long lanh. Dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh sáng màu xanh xoay chuyển, đường vân bên ngoài giống như mộng ảo, càng nhìn càng khiến ánh mắt của những người phía dưới trở nên nóng rực.
“Năm trăm năm mươi triệu!” Một người cao giọng hô lên, vừa lên tiếng tăng thêm năm mươi triệu.
Đáng tiếc muốn dọa người khác thoái lui là điều không thể, rất nhiều người muốn có bằng được khúc tinh cốt này.
“Năm trăm sáu mươi triệu!”
“Sáu trăm triệu!”
…
“Wow! Mấy người này điên rồi!” Vương Đằng thầm tặc lưỡi.
Nhưng mà bọn họ càng điên, Vương Đằng và đám người Lâm Chiến càng vui mừng, đều là tiền nha.
“Đến lúc chúng ta phát tài rồi!” Lâm Chiến nắm chặt tay thành quyền, kích động nói.
“Đúng vậy, khúc xương này ít nhất có thể đấu giá đến một tỷ, mỗi người chúng ta được chia ít nhất một trăm năm mươi triệu, ngang ngửa với thu hoạch năm lần trước đây của chúng ta.” Liễu Yến phấn khởi nói.
Đấu giá vẫn đang diễn ra, giá cả đã lên đến chín trăm năm mươi triệu, nhưng nhiệt độ vẫn không hề giảm chút nào.
“Một tỷ hai!”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt từ trong phòng riêng bên trái trên tầng hai truyền ra.
Giọng nói đã qua xử lý, căn bản không ai biết được là ai.
Âm thanh đấu giá bên dưới bỗng chốc yên tĩnh.
Một tỷ hai!
Thoáng cái tăng lên hai trăm năm mươi triệu, vốn dĩ một tỷ chính là giới hạn, nói không chừng có không ít người lên đến trên một tỷ đã biết khó mà lui. Lúc này tăng lên đến một tỷ hai, những người đó ngay cả tranh cũng không làm nữa, dứt khoát từ bỏ.
Hơn nữa mọi người đều biết người trong phòng riêng không dễ chọc vào, tham gia tranh giành nói không chừng đắc tội với người ta.
Nếu không cần thiết, một vài người đương nhiên không chịu làm như vậy.
“Một tỷ ba!”
Giọng nói truyền ra từ một phòng riêng khác trực tiếp tăng lên một trăm triệu.
Người bên dưới hoàn toàn im lặng, lần lượt lắc đầu, gương mặt đầy thất vọng chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong phòng riêng đấu giá.
“Một tỷ rưỡi!”
“Một tỷ sáu!”
Chẳng có lời uy hiếp lẫn nhau, chỉ có giá tiền giao chiến, người có giá cao sẽ có được.
Vương Đằng và mấy người Lâm Chiến ngơ ngác nhìn nhau, giá này thật quá dọa người, gần như tăng gấp đôi so với dự liệu của bọn họ.