Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 194: Trời tối đừng ra ngoài

Chương 194: Trời tối đừng ra ngoài

Lần trước Vương Đằng cũng hỏi qua đám người Lâm Chiến, đáng tiếc bọn họ cũng không biết. “Lẽ nào là ý chí Địa tinh đang bài xích người dị giới?” Vương Đằng nghĩ như thế, lại cảm giác có chút buồn cười.
Tuy rằng hiện giờ là thời đại võ đạo, tồn tại của võ giả vốn rất không khoa học, nhưng kéo đến ý chí thế giới, còn có chút hoang đường.
Hắn không khỏi lắc đầu.
Trước mắt không xa, phân bộ võ quán Cực Tinh dị giới Ung thành đang nhìn.
Vương Đằng đi vào bên trong phân bộ, có không ít người nhận ra hắn.
“Đó không phải người mới tới của tiểu đội Chiến Hổ sao? Làm sao chỉ có một mình?”
“Tiểu đội Chiến Hổ lần này tổn thất một đội viên nòng cốt, hẳn là phải tu chỉnh một khoảng thời gian rất dài mới có thể đến dị giới nữa.”
“Chẳng lẽ hắn muốn ra ngoài thăm dò một mình?”
Trong đại sảnh, các võ giả lập tức bàn luận xì xầm, có chút kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức đi vào chỗ quầy hàng, nói với nhân viên sau quầy hàng: “Ta muốn mượn dùng một chiếc xe trọng giáp.”
Nhân viên nhìn gương mặt Vương Đằng trẻ quá mức, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
“Ngươi xác định?” Hắn hỏi.
“Xác định!” Vương Đằng gật đầu.
“Thằng nhóc, ngươi có biết một mình đi ra ngoài thăm dò đi săn nguy hiểm đến mức nào hay không?” Có người không nhịn được nhắc nhở nói.
“Cảm ơn quan tâm, nhưng mà ta đã nghĩ kĩ rồi.” Vương Đằng nói.
“Khỏi đi, chẳng qua nhắc nhở ngươi một câu mà thôi, ngươi muốn thế nào, toàn bộ xem bản thân, bọn ta không quản được.” Người nọ không có gì xua tay nói.
Nhân viên kia không nói thêm gì nữa, đưa chìa khóa cho Vương Đằng.
“Đây là chìa khóa xe, dựa theo số phía trên đi nhận xe là được, chi phí đúng hạn đến thu, ngoài ra, nếu xe bị hủy hoại, phải dựa theo giá bồi thường!”
“Còn câu hỏi gì không?”
“Không có.” Vương Đằng gật đầu, xoay người rời khỏi tòa nhà võ quán.
Mọi người trong võ quán nhìn bóng dáng hắn rời đi, tiếng cảm khái không khỏi vang lên:
“Thật sự là nghé con không sợ cọp!”
...
Một mình Vương Đằng lái xe trọng giáp ra khỏi Ung thành, chạy tới rừng Ám Vụ.
Xe trọng giáp lấy nguyên lực làm năng lượng.
Đại lục Tinh Võ và Địa tinh tồn tại khác nhau rất lớn, năng lượng chủ yếu của bọn họ là nguyên lực.
Mà nguyên lực trừ đến từ trong trời đất ra, nguồn gốc chủ yếu đó là nguyên thạch.
Muốn điều động nguyên lực, phải nhờ vào phù văn.
Nhưng mà nếu hấp thụ nguyên lực tự do từ trong trời đất, còn cần trải qua tinh luyện, ngưng tụ từng bước, hiệu suất khá thấp, không trang bị phù văn vô cùng tuyệt diệu, rất khó đạt tới hiệu quả của chuyển động máy móc cao.
Cho nên dưới tình hình bình thường, năng lượng của những máy móc tạo vật còn cần dựa vào nguyên thạch cung cấp năng lượng, bản thân Vương Đằng lái xe, mới biết những trạng thái bình thường này.
Lúc này đã là hoàng hôn.
Trên cánh đồng bát ngát, mặt trời khổng lồ đang ngả về tây.
Xe trọng giáp gào thét xông về phía phương xa, làm kinh hãi những con chim ngoài mảnh đất hoang dã.
...
Trạm trung chuyển ngoài rừng Ám Vụ tên là trấn nhỏ Ám Vụ.
Lúc Vương Đằng tới trấn nhỏ Ám Vụ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Hắn dừng xe xong, cũng không dự định dừng lại, muốn thừa dịp bóng đêm trực tiếp tiến vào rừng Ám Vụ.
Từ trong trấn nhỏ đi ra, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít dân bản xứ dị giới, một vài người trong bọn họ, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí mang theo từng chút ác ý.
Trấn nhỏ Ám Vụ là địa bàn dân bản xứ dị giới, võ giả các đường tụ tập ở đây, ngư long hỗn tạp.
Dị giới từ cổ đến nay, lấy võ vi tôn, quán triệt pháp tắc rừng rậm cá lớn nuốt cá bé cực kỳ triệt để, hơn nữa càng thêm không che dấu.
Nhất là sau khi vết nứt không gian xuất hiện, loại pháp tắc này chuyển đến trên người võ giả Địa tinh, cho dù ngoài mặt duy trì sự hòa hợp, kì thực cạnh tranh vô cùng kịch liệt và tàn khốc.
Mà giờ này khắc này, đối với những Địa Đầu Xà nào đó hằng năm chiếm cứ trấn nhỏ Ám Vụ mà nói, Vương Đằng một mình đi ra ngoài, cực kỳ giống một con dê béo lớn!
Lúc này Vương Đằng đã tiến vào rừng Ám Vụ, mang mắt kính hồng ngoại, nhanh chóng xuyên qua rừng rậm.
Tật Phong Bộ!
Nguyên lực hệ Phong quanh quẩn bên chân hắn, giống như hình thành từng luồng gió xoáy cỡ nhỏ, nâng thân thể hắn lên, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
“Đây mới là cảm giác của gió bình thường!”
Hắn không ngừng gia tốc, hiểu được cảm giác dung nhập trong gió.
Lúc này dùng Tật Phong Bộ cũng không phải là vì làm màu, mà là vì luyện tập chiến kỹ, không ngừng nâng cao độ thuần thục.
Hắn cảnh giác bốn phía, thường thường vận dụng đôi mắt Linh Thị, xem xét tình huống biến động nguyên lực chung quanh.
“Hử?”
Bỗng nhiên hắn giống như phát hiện cái gì, ánh mắt hơi ngưng đọng, thân thể vừa động, đã nhảy lên một gốc cây đại thụ, núp trong lá cây tươi tốt.
Thực vật Địa tinh trải qua lễ rửa tội nguyên lực, đã trở nên cực kỳ cao lớn, nhưng mà so với thực vật bản địa dị giới vẫn kém một chút.
Sau khi Vương Đằng ẩn nấp không lâu, mấy bóng đen rất nhanh tới gần.
“Xảy ra chuyện gì? Thằng nhóc kia đi đến đâu rồi?”
“Đáng chết, sao tốc độ của hắn nhanh như vậy, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
Ba bóng người lén lút ảo não thấp giọng nói.
Vương Đằng núp trên cây, nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Ha ha, theo dõi ta sao.”
“Chia ra tìm, một khi phát hiện, lập tức gửi tín hiệu.” Một người trong đó nói.
“Được!”
Hai người khác gật đầu, đi hướng khác tìm kiếm.
Để lại một người tim kiếm ở lân cận.
“Nhìn độ mạnh yếu của tia sáng nguyên lực trên người ba người này, hẳn là đều là võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, ta thật sự muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì đến cướp của ta.”
Sắc mặt Vương Đằng hờ hững, trong mắt hàn quang bắn ra.
Giết người nhiều rồi, hắn cũng dần dần quen, không ngại trên tay nhiều thêm mấy mạng người.
...
“Rốt cuộc đi đâu rồi? Sao lại không tìm được.” Bóng người phía dưới thì thào tự nói, tìm nửa ngày cũng không gặp nửa bóng người.
“Ngươi đang tìm ta sao?” Một âm thanh đột nhiên từ đỉnh đầu hắn truyền đến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất