Chương 193: Chết có giá trị
Không bao lâu, Vương Đằng tới quảng trường chỗ vết nứt không gian, cửa vào quảng trường vẫn có lượng lớn quân nhân bảo vệ, thường thường còn có thể nhìn thấy một vài võ giả ra vào. Võ giả đi vào giống như Vương Đằng, đều là dáng vẻ chờ xuất phát.
Mà võ giả đi ra, thì phong trần mệt mỏi, trên người vết máu loang lổ, toàn thân tản ra một luồng khí tức hung tàn xơ xác.
Đây là di chứng để lại sau khi giết chóc!
Những võ giả này, có người trên mặt mang theo ý cười, có người mặt cũng đầy bi thương, không khí rất ngưng trọng, có khả năng vừa mới mất đi người bạn.
Vương Đằng đi vào quảng trường, ánh mắt đảo qua, lại hơi sửng sốt.
Một nhánh bộ đội cỡ nhỏ đang tập hợp ven quảng trường, trên người bọn họ còn mang theo vết máu, hẳn là cũng vừa mới từ dị giới trở về, chẳng qua không biết bọn họ đã trải qua cái gì, rất nhiều người bị trọng thương, có người quấn băng vải, có người trực tiếp được người ta nâng, một luồng khí tức oanh liệt tràn ngập xung quanh đội ngũ này.
“Sao lại thế này? Quân đoàn tiến vào chiếm giữ dị giới rốt cuộc là vì sao?”
Vương Đằng đứng ở một bên chăm chú nhìn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, lần trước hắn đi theo tiểu đội Chiến Hổ tiến vào dị giới, cho dù là trong thành phố, hay là ở trong rừng Ám Vụ đều chưa gặp qua bóng dáng của quân đội.
Bọn họ đóng quân ở đâu?
Đang làm cái gì?
Vốn tưởng rằng tiến vào dị giới, sẽ biết được một vài chuyện, hiện giờ lại phát hiện, rất nhiều chuyện vẫn như một đám sương mù bao phủ cả dị giới.
“Mọi người, các ngươi chết có ý nghĩa, chúng ta…. về nhà!” Một tiếng gào lên từ đội ngũ phía trước truyền đến.
“Về nhà!”
Toàn bộ đội ngũ cũng bắt đầu gào lên.
Bọn họ đột nhiên xoay người, bước đi chỉnh tề, cho dù bị thương, thân thể vẫn thẳng tắp, đi về phía cửa lớn.
Cuối cùng Vương Đằng nhìn thấy, trong tay mấy quân nhân đứng đầu, đang cầm hủ tro cốt, phía trên che quốc kỳ, một vài người rơi lệ đầy mặt, lại kiên nghị như cũ.
Vương Đằng bị chấn động rồi, đứng ở tại chỗ, nhìn theo bọn họ rời đi, rất lâu không nói.
“Chết có ý nghĩa!”
Trong miệng hắn thì thào tự nói, đi đến vết nứt không gian.
Một bước bước vào bên trong vết nứt, cảm giác chóng mặt truyền đến, hắn cố gắng mở mắt ra, đáng tiếc lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy rõ.
Đợi cho dưới chân có cảm giác giẫm trên đất thực, trước mắt vẫn là một mảnh tối như mực, trừng mắt cũng không nhìn thấy.
“Sẽ không mù chứ!”
Vương Đằng hoảng sợ, có chút hối hận, may mắn không bao lâu, đôi mắt dần dần có thể thấy rõ sự vật trước mắt.
“Chàng trai trẻ, tiến vào vết nứt không gian tốt nhất đừng trừng mắt, không nhìn thấy.” Bên cạnh một võ giả từ vết nứt không gian đi ra cười nói.
“Cảm ơn nhắc nhở!” Vương Đằng gật đầu nói.
“Lão Trần, đi thôi!” Bạn của võ giả kia hô.
Võ giả tên lão Trần kia gật đầu với Vương Đằng, đi theo đội hữu đi mất, lờ mờ có âm thanh nói chuyện truyền đến.
“Nhìn dáng vẻ là chim non à!”
“Lại không quen biết, lão Trần ngươi quan tâm hắn để làm chi.”
“He, đều qua đây như vậy, có thể nhắc nhở thì nhắc nhở một câu.”
“Nói thằng nhóc này một mình đến dị giới, lá gan vẫn khá lớn nha….”
Theo tiếng nói chuyện mấy người dần dần đi xa.
Vương Đằng thu hồi ánh mắt, nhặt mấy bong bóng thuộc tính rơi xuống.
Thuộc tính không gian x0,6
Hắn phát hiện thời gian tồn tại của bong bóng thuộc tính không gian này quá ngắn, chỉ có trên người của người mới từ vết nứt đi ra mới có, bốn phía vốn dĩ không có bong bóng lưu lại trước mặt người tiến vào vết nứt không gian, nếu không số lượng tuyệt đối không chỉ một chút như vậy.
“Ta có phải nên ở đây trấn giữ một lát không.” Vương Đằng âm thầm nghĩ đến.
Hiện tại không gian thuộc tính của hắn còn vô cùng ít, trước đó quay về Địa tinh nghĩ ngơi và hồi phục, hắn đã thí nghiệm qua, thiên phú không gian này, vốn dĩ không đủ để làm cái gì, hoàn toàn là vật trang trí.
Thiên phú không gian rất quan trọng, phải xoát!
Nói làm là làm, Vương Đằng đi vòng đến phía sau cửa lớn không gian, ngồi ở góc đại điện, giấu bản thân trong bóng tối.
Những võ giả đó chỉ có người mới mới có thể tò mò nhìn xung quanh, người lão làng vừa ra sẽ đi mất, giống như chiến đội vừa rồi, ở lâu thêm một khắc, giống như đều là lãng phí thời gian.
Cho nên vốn dĩ không có ai sẽ chú ý tới hắn.
Vương Đằng ở trong đại điện trấn giữ mấy tiếng, người ra vào vết nứt không gian cũng không phải rất nhiều, hơn nữa cũng không phải mỗi người đều sẽ mang ra bong bóng thuộc tính, toàn bộ phải xem vận may.
Thiên phú không gian x3,4
Nhìn xuống giao diện thuộc tính.
Không gian (4,8/10000)
Mắt thấy thời gian gần được rồi, Vương Đằng biết bản thân không thể chờ đợi nữa, nếu không nhân viên cảnh vệ tuần tra bên ngoài tiến vào kiểm tra, hắn ước chừng sẽ bị cho là nhân vật khả nghi bắt lại, không cần nghĩ cũng biết.
Muốn thời gian dài trấn giữ nhặt bong bóng thuộc tính không gian, hiển nhiên không sát thực tế.
Không phải kẻ điên cũng sẽ bị người ta xem như kẻ điên.
“Thiên phú không gian của ta à, năm nào tháng nào mới có thể gom đủ?”
Vương Đằng thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến ngoài đại điện.
Lúc này, vài tên võ giả đang từ trong vết nứt không gian đi ra, nhìn thấy Vương Đằng từ trong góc chậm rì rì thong thả bước ra, nguy hiểm quá không bị dọa nhảy dựng.
Mấy người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Đôi mắt Vương Đằng lại sáng lên: “Nhặt!”
Thiên phú không gian x1,3
Wow, bong bóng thuộc tính không gian mà mấy võ giả này mang ra không ít nha, ước chừng 1,3 điểm, là điểm cao nhất cho đến nay.
Không gian (6,1/10000)
Cuộc sống quả nhiên khắp nơi tràn ngập kinh ngạc vui vẻ nho nhỏ.
Vương Đằng thỏa mãn đi ra ngoài đại điện, không để ý đến mấy người trong đại điện còn có chút ngơ ngác.
Đi ra khỏi tháp Nguyên Lực, Vương Đằng đi bộ trên đường cái của Ung thành.
Từ khi lấy được nhẫn không gian, hắn bỏ một vài vật tư không thuận tiện vào trong nhẫn không gian, mang duy nhất hộp Tàng Binh, cả người rất nhẹ nhàng.
Dọc theo đường đi, hắn luôn suy nghĩ một vấn đề.
Vì sao người dị giới không cách nào thông qua vết nứt không gian?