Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 206: Ánh lửa (2)

Chương 206: Ánh lửa (2)

Mấy năm đó, tiếng tăm hắn ở bên ngoài, người tầm thường không dám trêu chọc, nhưng cũng không được bao nhiêu năm, lại đã tẩy trắng chuyển qua làm ăn chính đáng, còn thỉnh thoảng tham dự một số dạ hội từ thiện, mỗi lần đều quyên góp một số tiền không nhỏ. Cho dù như vậy, người xem thường hắn vẫn rất nhiều, hoàn toàn khịt mũi khinh bỉ với cách làm này của hắn.
Con người chính là như thế, cứ luôn tìm kiếm cảm giác về sự ưu việt trên người khác.
Nhà giàu thật sự khinh thường những dân thường bò từ tầng dưới cùng lên, cảm thấy bọn họ là nhà giàu mới nổi.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, người nào không phải bò từ tầng dưới cùng lên chứ?
Minh Thái Tổ người ta còn từng làm ăn xin, sau này chẳng phải cũng quân lâm thiên hạ.
Trước giờ anh hùng không hỏi xuất xứ!
Đáng tiếc, có vẻ như hiện nay con người đều đã vứt câu này ra khỏi hệ mặt trời.
“Dì Tiếu, ngươi nói nhà Vương Phú Quý xảy ra sự cố ư?” Vương Đằng dừng chân lại xác nhận.
“Ôi chao, là Tiểu Đằng à, ngươi về rồi!” Phụ nữ được gọi là dì Tiếu vừa thấy Vương Đằng, chợt trên mặt nở rộ nụ cười, đây là trạng nguyên thi võ, võ giả chân chính, tạo mối quan hệ tốt chắc chắn không có hại.
Ngay sau đó nàng trả lời: “Đúng vậy, vừa rồi ta lén chạy sang đó xem thử, võ giả kia tự hét lên mà, kêu người khác đừng xen vào.”
“Cảm ơn, ta còn tưởng là nhà ta có chuyện rồi chứ.” Vương Đằng gật đầu, trong lòng giống như buông xuống một tảng đá lớn.
“Không phải nhà ngươi, nhưng mà tốt nhất ngươi vẫn mau chóng về nhà xem thử, nhà các ngươi gần như thế, cháy thành vạ lây thì không hay rồi.” Dì Tiếu nhắc nhở.
“Ngươi nói đúng, thế ta đi trước đây.”
“Được được, mau đi đi.”
Dì Tiếu nhìn Vương Đằng chạy xa, không nhịn được cảm khái với mấy người phụ nữ bên cạnh: “Trước đây thấy hắn, còn là kẻ ăn chơi suốt ngày ra ngoài rượu chè be bét, không ngờ thay đổi lớn như vậy, các ngươi nhìn xem vừa rồi hắn lễ phép biết chừng nào.”
“Đúng thế, Vương Thịnh Quốc đúng là có phúc mà, con trai khá lên như vậy, sau này Vương gia không cần lo lắng nữa.” Một người phụ nữ bên cạnh hùa theo nói.
“Đâu chỉ không cần lo âu, không chừng còn có thể tiến thêm một bước đó.” Một người phụ nữ khác cũng ngưỡng mộ nói.
“Ôi, nhìn Vương Đằng người ta, nghĩ lại đồ ranh con nhà ta, đúng là tức mà…” Dì Tiếu nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta nói với ngươi, buổi tối kêu ông xã nhà ngươi về đánh một trận thật mạnh, sau này chắc chắn hồi tâm, nếu một trận không thể giải quyết, thế thì đánh hắn thêm vài lần, đảm bảo hắn ngoan ngoãn nghe lời.”
Dì Tiếu như đang suy nghĩ tới điều gì đó, khẽ gật đầu.
Trong một quán bar nào đó, đột nhiên một thanh niên đang chơi trò chơi với người đẹp sợ hãi rùng mình.
“Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ điều hòa mở lạnh quá ư!” Thanh niên nghi ngờ nói.
“Tiếu thiếu sao vậy?” Người đẹp bên cạnh hỏi.
“Không sao không sao, người đẹp, chúng ta tiếp tục chơi, ta đến đây… ha ha ha!”
“Tiếu thiếu, ngươi tới bắt ta đi, bắt được thì ta cho ngươi hi hi hi…”

Nhà Vương Phú Quý đã chìm vào biển lửa, ban quản lý xung quanh cầm bình chữa cháy, lại không dám bước lên, nhưng nếu tình hình lửa lan ra khắp nơi, thì bọn họ sẽ lập tức lên đó dập tắt, không để ngọn lửa này lây sang những nhà khác.
Đây đã là kết quả tốt nhất, chính miệng võ giả kia nói rằng chỉ gây rắc rối với nhà Vương Phú Quý, chỉ cần không dập tắt lửa của nhà Vương Phú Quý, hắn sẽ không bận tâm những thứ khác.
Song rất nhiều người trông thấy cảnh trước mắt đều lộ ra vẻ mặt không nhẫn tâm.
Chỉ thấy trên bãi cỏ trước mặt, một thanh niên tay cầm súng dài, tia lửa quanh quẩn trên đầu súng, khá là oai phong.
Nhưng lúc này, đầu súng lại là chĩa thẳng vào một đứa bé gái bốn năm tuổi.
Lý Tú Mai đứng trong đám người, nhìn thấy bé gái gào khóc hết sức thảm thương ở đó, trái tim nàng cũng nhói lên.
Cả nhà bọn họ và Vương Phú Quý chỉ là tiếp xúc qua loa, không có giao hảo quá sâu.
Nhưng Lý Tú Mai có qua lại với vợ của Vương Phú Quý, thi thoảng cũng sẽ cùng nhau uống trà trò chuyện, bàn tán một số chủ đề giữa phụ nữ.
Không ngờ giờ đây người phụ nữ đó lại đã vùi thân biển lửa.
Lý Tú Mai rất quen thuộc, cũng vô cùng thích cô bé trước mắt này, giờ phút này nàng không chỉ mất đi ba mẹ, còn có thể bị giết…
“Đậu Đậu…” Lý Tú Mai không nhịn được xông lên, cản trước mặt cô bé.
“Dì, dì Lý, hu hu hu… Đậu, Đậu Đậu sợ…” Cô bé nhìn thấy người quen, lập tức ôm lấy chân của Lý Tú Mai bật khóc.
Mặt Lý Tú Mai đầy vẻ thương xót ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi rằng: “Đừng sợ đừng sợ, có dì Lý ở đây.”
“Tránh ra.” Trong mắt thanh niên lạnh lùng đó vụt qua một tia đấu tranh, nhưng rốt cuộc được thay thế bởi sự lạnh nhạt, thờ ơ nói.
“Thù hận lớn cỡ nào, cũng không thể dính dáng tới một đứa trẻ, nàng vô tội mà.” Lý Tú Mai nói.
“Ba mẹ của ta cũng rất vô tội, nhưng bọn họ chết thảm trong tay Vương Phú Quý, khi đó không ai đứng ra lên tiếng cho bọn họ.” Thanh niên lạnh nhạt nói.
Lý Tú Mai nghẹn lời, nàng nhìn thanh niên trước mặt, từ trong vẻ mặt lạnh lùng của hắn, có thể thấy được sự đau thương ẩn giấu sau lưng hắn, nàng không thể đứng ở điểm cao của đạo đức trách móc đối phương điều gì.
“Thả nàng ra, ta không giết ngươi.” Thanh niên lạnh lùng nói.
Lý Tú Mai cảm nhận người trong lòng không ngừng run rẩy, nàng ôm chặt lấy nàng, cắn răng, không cất tiếng.
“Ta sẽ giết cả ngươi đấy.” Thanh niên lạnh lùng nói.
Khí thế của hắn tuôn ra, ầm ầm đè lên trên người Lý Tú Mai.
“Ta cảm thấy thương tiếc về cảnh ngộ của ba mẹ ngươi, nhưng đứa bé vô tội.” Lý Tú Mai cực khổ chống đỡ dưới khí thế của đối phương, sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn kiên trì nói.
“Nói nhiều vô ích, nếu ngươi không tránh ra, thế thì ta giết chết ngươi.”
Sắc mặt thanh niên lạnh lùng khựng lại, đột nhiên đâm ra một súng.
Khi Vương Đằng chạy tới, vừa đúng lúc thấy cảnh này, tròng mắt hắn co rút dữ dội, hai mắt trừng to như sắp nứt toác, trong miệng gào thét một tiếng.
“Tìm đường chết!”
Chiến kiếm ra vỏ, một kiếm quang vụt qua.
Soạt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất