Chương 205: Ánh lửa
“Phỏng chừng là tương đối coi trọng loài Hắc Ám.” Vương Đằng lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Đúng rồi, các ngươi biết chiến trường tiền tuyến sao?” “Chiến trường tiền tuyến, ngay cả cái này ngươi cũng đã biết.” Đám người Lâm Chiến kinh ngạc nhìn hắn.
Tin tức nội bộ như này, bọn họ cũng phải lăn lộn nhiều năm mới từ từ biết được. Nhưng Vương Đằng chỉ mới vào dị giới hai lần mà đã biết nhiều chuyện như vậy.
Bọn họ cũng không phải là coi thường Vương Đằng, chỉ là không tới cấp bậc kia, có nhiều thứ không tiếp xúc được.
Cấp độ quá thấp, thực lực không đủ, trước tiên tiếp xúc với những thứ này không có bất cứ chỗ tốt nào, còn có thể vì thế mà mất mạng.
“Tướng quân Thẩm nói.” Vương Đằng nói, hắn nhìn vẻ mặt của đám người Lâm Chiến, nghĩ thầm, chiến trường tiền tuyến quả nhiên không thể coi thường.
“Khó trách!” Đám người Lâm Chiến giật mình, đồng thời ngạc nhiên trong lòng lại sâu thêm mấy phần.
Tướng quân Thẩm còn nói những chuyện này cho Vương Đằng, điều này nói rõ hắn tương đối coi trọng Vương Đằng, nếu không thì những nhân vật kia sao lại nhiều lời với một võ giả bình thường.
Nếu ngay cả tướng quân Thẩm đều nói, vậy không có gì để giấu diếm nữa.
Lâm Chiến đắn đo một chút, nói: “Chiến trường tiền tuyến là đầu nguồn xuất hiện loài Hắc Ám, quân bộ chặn đứng loài Hắc Ám xâm lấn ở nơi đó, để tránh bọn chúng tàn phá bừa bãi đại lục.”
“Đầu nguồn… vực sâu!” Vương Đằng chậm rãi phun ra hai chữ.
“Ngươi lại biết? Cũng là tướng quân Thẩm nói cho ngươi?” Lâm Chiến hỏi.
“Đúng vậy, nếu không thì còn có thể là ai.” Vương Đằng nói.
“Chuyện kia không có gì để nói nhiều, chúng ta cũng chỉ biết được nhiêu đây mà thôi.” Lâm Chiến nói.
“Vực sâu là cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Không rõ lắm.” Lâm Chiến lắc đầu.
Tiếp đó Vương Đằng lại hỏi vài vấn đề, Lâm Chiến trả lời mang tính lựa chọn, nhưng bọn hắn quả thật cũng không biết nhiều hơn.
Ăn cơm xong, đám người ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị rời đi.
“Chúng ta rất sắp tiến vào dị giới lần nữa, lần này chuẩn bị vào vòng trong, ngươi muốn đi chung không?” Trước khi chia tay, Lâm Chiến hỏi.
“Vòng trong!” Vương Đằng lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm hoảng sợ, chần chừ nói: “Ta sắp phải khai giảng, không biết có thể dành ra thời gian rảnh hay không.”
“Vậy chúng ta chuẩn bị trước, chờ khi xuất phát sẽ liên hệ ngươi, đến lúc đó ngươi lại xem thử có thể ra hay không.” Lâm Chiến nói.
Vương Đằng khẽ gật đầu, sau đó tạm biệt bọn họ, nhưng không đi phòng thuê phố đại học, mà là đi về hướng tiểu khu Phú Hoa… Cần phải về nhà rồi.
Bên ngoài tiểu khu Phú Hoa.
Vương Đằng trả tiền xong, đang chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên tài xế taxi ngồi trước nói: “Hình như tiểu khu Phú Hoa đã xảy ra chuyện gì, phía trước là một đám lưa lớn, không ngờ tiểu khu cao cấp như vậy lại cũng xảy ra điều bất trắc, có phải ta nên gọi điện thoại báo cảnh sát không? Thôi, ban quản lý tiểu khu người ta chắc chắn đã báo cảnh sát từ lâu rồi, trạm gác đằng trước cũng không còn ai nữa…”
Tài xế nói dông nói dài, Vương Đằng chỉ nghe thấy mấy câu trước đó thì sắc mặt hắn đã biến đổi, lập tức xông ra khỏi xe.
Hắn nhìn vào bên trong tiểu khu, quả nhiên trông thấy một mảng ánh lửa cao ngất.
Chợt sắc mặt hắn lần nữa thay đổi… Hướng đó chính là nhà hắn!
“Chết tiệt!”
Vương Đằng giẫm mạnh hai chân.
Lạch cạch… Ầm!
Sức ép không khí nổ đùng, Vương Đằng đã hóa thành một bóng mờ xông vào đó.
Tài xế taxi kia ngẩn người, thẫn thờ đưa mắt nhìn bóng lưng của Vương Đằng, kinh ngạc nói: “Ôi chao mẹ ơi, tên nhóc này tuổi tác còn trẻ, lại là võ giả! Chẳng trách hắn ở được biệt thự!”
…
Trong tiểu khu sớm đã trở thành một đống hỗn loạn.
Lúc này đang là giữa trưa, rất nhiều người vẫn còn làm việc bên ngoài, người ở nhà hoặc là bà nội trợ gia đình, hoặc chính là trẻ em.
Ánh lửa phừng phừng như thế chắc chắn sớm đã thu hút sự chú ý của các chủ nhà tiểu khu, khá nhiều người đã báo cảnh sát, xôn xao chạy ra khỏi nhà, nhón chân nhìn về phía ánh lửa.
“Chuyện gì thế này? Sao đang yên đang lành đột nhiên lại cháy?”
“Ai biết đâu, ta đang chuẩn bị ngủ trưa, vừa nhìn thấy ánh lửa thì đã chạy ra đây.”
“Gọi điện thoại cho ban quản lý chưa?”
“Bọn họ chắc chắn đã biết từ lâu rồi chứ.”
Dọc đường đều là tiếng bàn tán, người trong nước thích hóng chuyện, nhất là những bà nội trợ gia đình, hết sức rảnh rỗi, không kiếm chút chuyện bàn bạc thì không thể sống qua ngày.
Gặp phải chuyện lớn như vậy, đủ bọn họ bàn tán nhiều ngày rồi.
“Tiểu Bảo, đừng chạy lung tung, nguy hiểm lắm!”
“Không, ta muốn đi xem thử, lửa to quá…”
Một phụ nữ đã có chồng ba mươi mấy tuổi đang giằng co với một đứa bé bảy tám tuổi, đứa nhóc này giống như con Husky mừng rỡ, ở đâu lớn chuyện thì chạy lại gần nơi đó.
Sau đó hắn bị mẹ hắn đánh cho một trận dữ dội, mới hu hu bật khóc ngừng nghỉ.
Vương Đằng chạy băng băng, vụt qua trước mặt hai mẹ con này, bọn họ chỉ thấy được một bóng mờ lao nhanh, thổi qua một cơn gió.
“Vừa rồi là gì vậy?”
“Hình như là con người!”
“Tốc độ này… Là võ giả mà!”
“Mẹ ơi, cái gì là võ giả, ăn được không? Ngon không?”
“Thằng nhóc thối tha, đừng nói bậy, vào nửa đêm võ giả sẽ chạy tới cửa sổ của ngươi ăn người đấy, hỏi ngươi có sợ không?”
…
Vương Đằng: “…”
Thính lực của võ giả không thể so sánh với người bình thường, Vương Đằng nghe nàng nói vậy, mặc dù lúc này tình hình khẩn cấp, hai chân cũng không khỏi loạng choạng, suýt nữa té ngã xuống đất.
“Nghe nói chưa, nghe đâu là nhà Vương Phú Quý xảy ra sự cố.”
“Hả, Vương Phú Quý, nhà giàu mới nổi làm bất động sản đó ư?”
“Là hắn là hắn, nghe nói trước đây hại chết người khác, bây giờ con trai của ngươi ta luyện thành võ giả quay về trả thù rồi!”
“Võ giả báo thù, chuyện này khó lo à.”
“Thì đó, võ giả người ta hợp tình hợp lý mà, bởi vậy, không thể kiếm tiền trái lương tâm…”
Khi hắn đi ngang qua mấy người phụ nữ, nghe thấy tiếng bàn tán của bọn họ.
“Vương Phú Quý!”
Trong lòng hắn nhẹ nhõm hẳn, xem ra không phải nhà bọn họ xảy ra chuyện.
Hắn biết Vương Phú Quý này, Vương Thịnh Quốc cũng nhiều lần nhắc tới người này trong nhà, nhưng có điều khác với lời nói của mấy người phụ nữ này, cách nhìn của Vương Thịnh Quốc về Vương Phú Quý là nửa khen nửa chê.
Vương Phú Quý này sinh ra tại nông thôn, như mọi người biết, người xuất thân thấp, muốn thành công sẽ càng khó khăn hơn.
Đặc biệt là người quê mùa vừa không có văn hóa, lại không có gia thế như hắn.
Sau này hắn đến thành phố Đông Hải, khởi đầu làm một số buôn bán nhỏ, dần dần quen biết được người trong ngành, từ đó về sau mới bắt đầu làm giàu.