Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 270: Người phụ nữ có tính cách ngang ngược!

Chương 270: Người phụ nữ có tính cách ngang ngược!

Đây là một giọng nữ lười biếng, lại làm cho Vương Đằng không dám xem nhẹ. Quay đầu nhìn lại, toàn bộ phòng khách đã loạn thành một đoàn, rất nhiều nơi bị phá hỏng, đầy hố và vết rách, vô cùng thê thảm.
Mà trên ghế sa lon phòng khách, một người phụ nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi ngồi chỗ đó, rất hứng thú nhìn Vương Đằng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vương Đằng nhìn nàng, cảnh giác mà hỏi.
Người phụ nữ mỉm cười: “Ngươi đoán đi!”
Vương Đằng: “...”
Con mẹ nó ngươi đoán!
Đoán cái cọng lông á, vô duyên vô cớ xông vào chỗ ởcủa người khác, không nói nửa câu, vừa lên chính là sát chiêu, suýt nữa lấy mệnh hắn, bây giờ lại ra vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì là muốn ồn ào thế nào? ?
“A, tức giận rồi!” Người phụ nữ kia nhìn sắc mặt giống như oan ức của Vương Đằng, cười phì một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Vương Đằng đen mặt lại, nói.
“Dáng vẻ tức giận của ngươi còn rất thú vị, giống như một đứa trẻ con ba tuổi bị đứa trẻ lớn hơn sát vách ức hiếp vậy, hiện tại có phải muốn trở về tìm mẹ không?” Người phụ nữ kia nói.
(▼ mãnh ▼#)
Ngươi mới là trẻ con ba tuổi!
Ngươi mới tìm mẹ!
Lông mày Vương Đằng nhíu chặt, hắn tức gần chết.
Lúc này hắn rốt cục ý thức được, người phụ nữ này căn bản không phải tới giết hắn, mặc dù không biết nàng rốt cuộc ôm mục đích gì, nhưng tối thiểu là hắn an toàn.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lửa giận bị người phụ nữ này kích thích, nói thản nhiên: “Ngươi nói ta là trẻ con ba tuổi, thì chẳng phải đang thừa nhận ngươi chính là đứa trẻ lớn hơn sát vách sao.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia bỗng biến mất từ trên ghế salon, rồi đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Đằng, sau đó...
“Cốc!”
Một phát đập vào đầu hắn.
Đồng tử Vương Đằng co lại. Hắn căn bản không trốn thoát được, chỉ có thể cứng đờ tiếp nhận cú này.
“Hí!”
Lần này, sức lực quả thực không nhẹ, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
“Là ngươi tự nói, đánh ta làm gì!” Vương Đằng vò đầu, tức giận trừng người phụ nữ kia.
Đồng thời, hắn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, vô ý thức rời xa đối phương, mặc dù với thực lực kinh khủng như vậy của nàng, lui xa nữa cũng không có tác dụng trứng gì.
“Ta có thể nói, nhưng ngươi không thể nói.” Người phụ nữ như cười như không liếc mắt nhìn hắn, nói.
Bên trong phòng khách, Vương Đằng ngồi đối diện người phụ nữ xa lạ, trong lòng vô cùng cảnh giác.
Hắn đứng ngồi không yên, rất muốn nàng mau mau rời đi, nhưng đối phương có vẻ không hề muốn đi sớm như vậy.
Lúc này, vì cách gần hơn nên Vương Đằng có thể nghiêm túc đánh giá nàng vài lần.
Dung mạo của người phụ nữ này thật sự rất đẹp, trong số nữ giới mà Vương Đằng từng được gặp thì chưa có ai có thể sánh bằng nàng.
Kể cả Lâm Sơ Hàm cũng không.
Hơn thế, khí chất của nàng vô cùng xuất chúng, biếng nhác, cao quý, thanh lịch, khí thế, thậm chí cả uy nghiêm…
Những khí chất ấy dung hòa làm một mà lại chẳng hề mâu thuẫn chút nào.
Hay có thể nói rằng, bản thân nàng đã là một tập hợp đầy sự mâu thuẫn.
Vậy nên dù khí chất ấy có mâu thuẫn thì cũng không làm người ta cảm thấy đột ngột, mà chỉ khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn mà thôi.
Đây là người phụ nữ mà dù nàng đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm.
Đang nghĩ ngợi thì Vương Đằng đột nhiên sửng sốt.
Đòn công kích toàn lực vừa rồi không hề gây ra bất cứ tổn thương nào cho người phụ nữ này, thậm chí cũng không để lại bất cứ dấu vết nào trên quần áo của nàng.
Thực lực này… thật khiến người ta sợ hãi!
Vương Đằng không nhìn thấu được nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Chị này…”
“Hử? Ta lớn đến thế sao?” Nàng mỉm cười, dịu dàng nhìn hắn.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn bộ ngực vĩ đại của nàng và rất muốn gật đầu hô to: “Phải!”
Nhưng hắn biết làm vậy kiểu gì cũng bị đánh chết.
Bỗng dưng Vương Đằng cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, hắn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ.
Một tia sáng sắc bén vụt qua rồi biến mất.
“Ngươi đang nhìn gì đấy?”
Người phụ nữ nhìn Vương Đằng với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không, không nhìn gì ạ?” Vương Đằng giật thon thót, nuốt nước miếng, xấu hổ nói.
“Còn tái phạm thì cứ cẩn thận mắt của ngươi đấy, cho ngươi một cơ hội sắp xếp lại lời nói, có lời gì thì nói đi.” Người phụ nữ khoanh tay, miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, đôi chân dài đung đưa nhè nhẹ, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt của Vương Đằng suýt nữa lại bị hấp dẫn.
Nhưng hắn ngồi nghiêm chỉnh, mắt không dám chớp, dõng dạc nói: “Vị... chị này, xin hỏi rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ồ, thật ra ta chả muốn gì cả, lão Bành nói trong trường học chúng ta có một thiên tài xuất chúng và bảo ta nhanh chóng trở về, nên ta muốn thử xem thiên tài này rốt cuộc thế nào mà khiến ta phải vội vã trở về từ chiến trường như vậy.” Người phụ nữ đủng đỉnh nói.
Lượng thông tin hơi lớn à nha!
Mới trở về từ chiến trường?
Người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì?
Hơn nữa, lão Bành mà nàng nói…
Vương Đằng chần chừ hỏi: “Là... Tổng viện trưởng Bành ạ?”
“Ngoài hắn thì còn ai vào đây.” Người phụ nữ gẩy móng tay thản nhiên nói.
“Vậy ngươi là?” Vương Đằng hỏi thật cẩn thận.
Có thể gọi Bành Viễn Sơn là lão Bành thì người phụ nữ này chắc chắn không hề đơn giản.
“Ta à.” Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Đằng, dí dỏm nói: “Ta chính là hiệu trưởng của các ngươi.”
“WTF?”
Cả người Vương Đằng ngây ra như phỗng.
Hiệu trưởng??
Hắn nhìn người phụ nữ lười biếng trước mặt mà không tài nào liên tưởng nổi nàng với vai trò là hiệu trưởng.
“Chắc ngươi không đùa ta đấy chứ?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ không lên tiếng mà ngoái đầu về phía cửa.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền vào từ bên ngoài cửa.
“Đúng thế đấy, nàng chính là hiệu trưởng trường ta – Đàm Đài Tuyền!”
“Tổng viện trưởng!” Vương Đằng giật mình.
Bành Viễn Sơn rảo bước đi vào, gật đầu với hắn, sau đó nhìn khung cảnh lộn xộn bốn xung quanh thì không khỏi cười khổ, nói: “Hiệu trưởng à, ngươi không thể đổi chỗ khác để thử nghiệm thực lực của Vương Đằng được ư?”
“Không.” Đàm Đài Tuyền tỉnh queo trả lời.
Bành Viễn Sơn: “...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất