Chương 271: Người phụ nữ có tính cách ngang ngược! (2)
Nom đến cả Bành Viễn Sơn cũng bó tay trước mặt người phụ nữ này khiến nỗi phiền não trong lòng Vương Đằng vơi đi không ít. Nói vậy, theo tình hình này thì rõ ràng người phụ nữ này chính là vị hiệu trưởng chưa từng lộ mặt ở trường của bọn họ!!
Thật là khó tin!
Liếc nhìn người phụ nữ lười nhác ngả ngớn trên ghế sa lon hệt như một con cá muối kia, nào có giống một người hiệu trưởng?
Khóe miệng Vương Đằng giật giật. Hắn lắc đầu, thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng của hắn lúc này như thế nào.
Bành Viễn Sơn cũng bất đắc dĩ, quay đầu nói với Vương Đằng: “Ta đến đây chủ yếu để cho ngươi biết, nàng thật là hiệu trưởng của trường ta, lúc nãy hiệu trưởng muốn thử năng lực của ngươi thôi, mong ngươi không để bụng, cũng không cần lo lắng gì cả.”
Vương Đằng không biết nên nói gì, nếu nói không hề lo lắng thì tuyệt đối không có khả năng.
Trận thử sức lúc nãy đã khiến thực lực của hắn hoàn toàn bại lộ trước mặt Đàm Đài Tuyền. Đứng trước nguy cơ sống chết, hắn đã để lộ quá nhiều, nên hắn gần như không còn bí mật gì trước mặt Đàm Đài Tuyền cả, điều đó làm Vương Đằng có chút bất an khó mà tiêu tan.
“Được rồi, lão Bành à, đừng có ba lăng nhăng nữa. Nếu không việc gì thì đừng lảng vảng ở đây, trường học có bao nhiêu việc không phải xử lý à? Nhanh chân đi làm đi chứ, đi đi, ta sẽ lo chuyện của đứa trẻ này.” Đàm Đài Tuyền mất kiên nhẫn phất tay.
“...”
Bành Viễn Sơn không dưng bị vứt bỏ, trán nổi gân xanh, tâm trạng gần như muốn nổ tung.
Ngươi còn biết trường học có nhiều việc phải xử lý??
Thế trước đó ngươi đi làm gì.
Làm hiệu trưởng mà ngày nào cũng biến mất tăm mất tích, bỏ mặc toàn bộ công việc, thế mà ngươi còn không biết xấu hổ!
...
“Oán khí nồng nặc quá!” Vương Đằng tròn mắt nhìn Bành Viễn Sơn.
Quả nhiên, Đàm Đài Tuyền là một phụ nữ có tính cách ngang ngược quá mà, đến cả tổng viện trưởng Bành cũng nổi giận như thế, thật đáng thương.
Cuối cùng, Bành Viễn Sơn chỉ biết tức giận hừ mũi một tiếng, đầy bụng u oán phất tay rời đi.
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn Đàm Đài Tuyền.
“Ngươi nhìn ta làm gì.” Đàm Đài Tuyền hơi chột dạ, ngượng ngập nói: “Ngươi xem lão Bành đấy, ngần ấy tuổi rồi mà vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Ta đánh giá cao hắn thì mới giao trọng trách cho hắn chứ, nếu là người khác thì ta không tin tưởng giao phó vậy đâu.”
“Vậy hắn phải cảm ơn ngươi rồi.” Vương Đằng cười khẩy trong dạ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đương nhiên, đấy là ơn tri ngộ mà.” Đàm Đài Tuyền không hề tự giác gật đầu nói.
“Viện trưởng Bành đã đi rồi, nếu ngươi không còn việc gì nữa thì cũng mời về cho, ta còn phải thu dọn rồi đi ngủ.” Vương Đằng không muốn nói hươu nói vượn với nàng nữa nên lảng sang chuyện khác.
“Vội cái gì, còn chưa vào chuyện chính cơ mà.” Đàm Đài Tuyền trợn mắt nhìn hắn.
“Vậy ngươi nói đi, một chương này của chó tác giả đã đầy nước rồi.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.
“Khụ khụ, được rồi, để ta nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu thì ổn, ừ... trước tiên là nói về thực lực của ngươi đi, so với lứa tuổi thì xem như nổi bật, ngươi giấu cũng khá đấy, cấp Chiến Binh tam tinh, sức chiến đấu có thể đạt tới tứ tinh, lại còn là võ giả đa hệ, để ta tính xem nào, hệ Băng, hệ Hỏa, hệ Kim, hệ Phong… còn gì nữa nhỉ?” Đàm Đài Tuyền giơ tay đếm, đếm đến cuối thì quay ra hỏi Vương Đằng.
“Không còn.” Vương Đằng tỉnh bơ nói.
Trước đó hắn chỉ dùng bốn hệ nguyên lực này, khi bắn phá bức tường trong suốt hắn còn không kịp vận dụng những hệ khác nên hoàn toàn không sợ bị Đàm Đài Tuyền nhận ra.
Bốn hệ đã là nhiều rồi, nếu để lộ thêm những hệ khác thì chỉ e Vương Đằng sẽ bị Đàm Đài Tuyền lôi đi mổ xẻ để nghiên cứu mất.
“Vậy tạm cho là có bốn hệ đi.” Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng với ánh mắt ẩn ý, nói: “Mỗi võ giả hoặc nhiều hoặc ít, hoặc lớn hoặc nhỏ, đều có bí mật riêng. Ngươi không phải lo lắng về việc ta sẽ đào sâu tìm hiểu, vả lại thực ra cũng có vấn đề gì đâu, võ giả đa hệ tuy hiếm nhưng vẫn có. Võ giả bốn hệ ta cũng gặp mấy lần rồi, tiếc là đều bị ta giết chết, không trưởng thành được nên cũng chẳng là gì.”
“Đã giết mấy võ giả bốn hệ??”
Ấn đường Vương Đằng nhảy lên điên cuồng, da đầu tê dại, ấn tượng về vị hiệu trưởng này lại tăng thêm một cái.
Không chỉ có tính cách ngang ngược mà còn rất hung bạo nữa!
Chiếu theo lời nàng nói thì chẳng phải mình cũng là mặt hàng bị nàng đánh chết hay sao.
Thật đáng sợ!
Không nhịn được ớn lạnh!
Vương Đằng lùi ra xa theo bản năng, cố gắng cách xa người phụ nữ hung bạo khủng bố này.
“Hình như ngươi rất sợ ta thì phải?” Dường như Đàm Đài Tuyền nhận ra suy nghĩ của hắn. Một nụ cười tươi khiến người ta dựng tóc gáy hiện lên trên khuôn mặt khi nàng nhàn nhã nói.
“Ha… ha ha, hiệu trưởng ngài có dáng người vĩ ngạn, tao nhã vô song, ta… ngưỡng mộ đã lâu!” Vương Đằng gượng cười, nói.
MMP, nếu không vì không đánh lại ngươi thì ông đây việc gì phải nhẫn nhục, gượng cười và khúm núm như thế...
“Ầu, không tệ, còn rất biết ăn nói.” Đàm Đài Tuyền để lộ ánh mắt tán thưởng, khóe môi cong lên thành một nụ cười quyến rũ, bỗng nhiên nói: “Được rồi, không nói linh tinh nữa, quỳ xuống, dập đầu đi.”
Hả??
Vương Đằng sững người.
Đang nói chuyện tự dưng bắt hắn quỳ xuống dập đầu.
Chẳng lẽ muốn hắn xin tha ư?
Con mụ này quả là hung bạo đến thế là cùng.
Vậy rốt cuộc là quỳ hay không quỳ đây.
Tuy quả là dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng chẳng phải còn có câu đại trượng phu co được dãn được đấy sao.
Kẻ có ăn có học đúng là đỉnh, nói hết lời rồi, dù tiến hay lùi, làm gì cũng thành có lý.
Nhưng nếu quỳ thì hơi hèn hèn, nhưng nếu không quỳ... với sự hung bạo ấy thì chắc mình sẽ bị đánh chết mất!
Nên làm gì đây?
Chờ online, đang cần gấp!
Hay cứ quỳ phứa cho xong? Dù sao cái thứ tiết tháo này, nếu có thuộc tính thì nhặt lại là xong…
Thấy Vương Đằng đầy vẻ xoắn xuýt, mặt mũi thay đổi không ngừng thì Đàm Đài Tuyền không khỏi hừ lạnh nói:
“Sao? Không muốn hử? Ta đương đường là cấp Chiến Tướng còn không có tư cách làm sư phụ của ngươi hay sao?”
“Dạ?”
Vương Đằng lại đờ người ta.
Sau đó sực phản ứng lại.
Cấp Chiến Tướng!!
Bái sư?