Chương 28: Penta kill~ (2)
Bọn chúng có súng, đáng sợ quá đi! Cần phải tốc chiến tốc thắng!
Cho nên hắn chẳng hề chần chừ.
Một tay túm lấy thân thể của tên cầm đầu nhóm cướp, đập về phía tên cướp mặt thẹo ở phía sau.
Vương Đằng lấn người lên.
Giờ phút này, đầu óc hắn vận chuyển cao độ, chiến kỹ cơ sở đã nắm vững giống như đều hoà hợp vào cùng một lò.
Trong tốc độ thân pháp dung nhập.
Kiếm pháp, đao pháp, dung nhập vào trong quyền pháp.
Không có vũ khí trong tay, nắm đấm của hắn chính là kiếm, chân chính là đao.
Cơ thể của tên cầm đầu đám cướp đập lên trên người tên mặt thẹo, khiến hắn trở tay không kịp, Vương Đằng một cước như đao, từ bên trái càn quét qua.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn vang lên giòn giã!
Ầm!
Hắn văng ra, đập lên trên tường, miệng nôn máu tươi, đẩu ngẹo một bên, mất đi tri giác.
Double kill!
Bịch! Bịch! Bịch!
Ba tên giặc cướp còn lại tỏ ra kinh khủng, nhưng cuối cùng vẫn kịp phản ứng lại, lũ lượt lên nòng súng chĩa về phía Vương Đằng.
Viên đạn dưới tác dụng của phù văn trút xuống, tốc độ càng nhanh, sức mạnh càng lớn.
Vút!
Viên đạn giống như xé rách không khí, mang theo âm thanh the thé chói tai, lao thẳng về các chỗ hiểm trên cơ thể của Vương Đằng.
Đầu, tim, đùi…
Vương Đằng sớm đã có phòng bị, một đòn giải quyết tên mặt thẹo, cơ thể co rút lại…
Một viên thịt tẩm bột chiên giòn hoàn mỹ!
Trốn vào dưới bàn làm việc.
Đoành!
Đạn bắng trúng bức tường, trực tiếp nổ bức tường ra một cái hố lớn.
Vương Đằng nhìn thoáng qua, trong lòng sợ hãi!
Cũng may trước đó không mạo muội phản kháng!
Uy lực thế này, mà đánh lên trên người chắc chắn là thành một cái lỗ máu, cho dù là thể chất cao cấp võ đồ cũng gánh không nổi.
Suy nghĩ chỉ là chuyển xoay một lượt.
Hắn tức thời túm lấy chiếc ghế ở trước mặt vứt đi, bản thân thì thoát ra từ một bên khác.
Ba tên cướp căng thẳng tinh thần, nhìn thấy có thứ bay đến, bèn vô thức nã mấy phát súng về thứ đồ kia.
“Không hay rồi!”
Nhưng mà súng vừa nổ, bọn họ đã lập tức nhận ra hỏng chuyện rồi!
Vương Đằng không cho bọn họ có thời gian để hối hận, từ một bên khác giết đến, một quyền đánh ra, trúng vào huyệt thái dương của một tên giặc cướp.
Cơ thể tên giặc cướp này lắc lư một cái, một tiếng bịch vang lên ngã nhào trên đất
Triple kill!
Lại giải quyết thêm một tên.
Sau đó chuyển hướng về phía tên giặc cướp cách hắn hai mét ngoài.
Vương Đằng nhớ rõ đối phương, hắn chính là tên đầu tiên nói muốn thủ tiêu mình.
Vì thế hắn đã ra tay nặng hơn, hai tay hợp lại, giống như chuỳ nặng đập xuống, đánh văng tên cướp này bay ra ba mét.
Quadra kill!
Bốp! Bốp!
Tên cướp cuối cùng kia chính là tên lái xe lúc trước.
Lúc này nhìn thấy Vương Đằng hung mãnh như thế, những tên đồng bọn của hắn dưới tay Vương Đằng không đỡ nổi mấy chiêu, kẻ chết kẻ trọng thương.
Doạ cho hắn không ngừng lùi về sau, vội vàng nổ mấy phát súng về phía Vương Đằng!
Cơ thể Vương Đằng chợt loé, đến bên cạnh hắn, xuất quyền, chính là Thích Kiếm đơn giản nhất trong kiếm pháp cơ sở.
Một chiêu!
Lại một chiêu!
Tên cướp này đã ngã xuống rồi!
Penta kill!
Năm tên giặc cướp không một ai may mắn thoát khỏi, từ lúc Vương Đằng đột nhiên bạo khởi, đến lúc kết thúc chiến đấu, trước sau chưa quá một phút!
Đám con tin đều nhìn ngơ ngác!
Há to miệng, lại không thể phát ra âm thanh.
Người phụ nữ trung niên bị thương kia, cũng giống như tạm thời quên mất đau đớn, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Đều là con tin như nhau, tại sao ngươi lại ưu tú như thế! Dũng mãnh như thế!
Đã nói là cùng nhau run rẩy sợ sệt, ngươi lại đánh chết hết đám giặc cướp này, ngươi chắc chắn là ma quỷ đúng không?
“Phù phù phù!”
Năm tên giặc cướp đều đã ngã xuống, tinh thần căng thẳng của Vương Đằng cũng được thả lỏng xuống, há miệng thở hổn hà hổn hển.
Mệt mỏi!
Cảm giác rệu rã tuôn tràn khắp cơ thể.
Trận chiến đấu này tuy rằng chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, nhưng vừa rồi dưới nguy cơ sống chết, tinh thần của hắn căng thẳng vô cùng, kịch liệt bài tiết hoocmon Adrenaline, cơ năng thân thể vận chuyển cao độ, tinh thần và cơ thể của hắn đều bị tiêu hao vô cùng lớn.
“Tại sao các ngươi lại phải bức ép ta chứ?”
Vương Đằng lẩm bẩm tự nhủ, ánh mắt lướt qua trong phòng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Thảm trạng của đám giặc cướp khiến dạ dầy hắn quay cuồng, dịch vị cuồn cuộn tựa hồ muốn tuôn ra từ trong cuống họng.
Hắn vội vàng ngoảnh đầu đi, vừa hay chạm phải ánh mắt của đám con tin kia.
Vẻ mặt những người này ngập tràn sợ hãi, đồng thời sắc mặt tái nhợt, thậm chí có vài người trốn ở trong góc tường nôn khan.
Ánh mắt bọn họ nhìn Vương Đằng có hơi quái dị, không hề giống đang nhìn một học sinh cấp ba thuần lương…
Mà ngược lại giống như đang nhìn một tên cuồng sát biến thái!
“Ta nói ta là người tốt, các ngươi tin không?” Vương Đằng chân thành hỏi.
Mấy con tin đồng loạt lắc đầu trong vô thức, nhưng lập tức nhận ra, lại bán mạng gật đầu.
Chỉ là biểu cảm chột dạ kia lại chẳng có chút sức thuyết phục nào…
Hơn tám giờ gần chín giờ tối, Vương Đằng mới đi ra khỏi cục cảnh sát.
Lúc nãy, hắn đã gọi điện thoại về cho người nhà, nói với cha mẹ, tối nay có hẹn với bạn học đi ra ngoài ăn cơm.
Trên thực tế, hắn bị đưa đến cục cảnh sát để làm tường trình.
May mắn Vương Đằng là người bị hại, cảnh sát hiểu rõ sự tình đã qua, bèn thả hắn ra.
Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Dương Chấn Siêu tự mình tiễn Vương Đằng ra cổng, rồi đưa cho hắn một điếu thuốc.
“Hút không?”
Vương Đằng cũng không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc bỏ vào trong miệng.
Hai người châm lửa, nhả khói phun mây trước cục cảnh sát.
“Mới tí tuổi đã biết hút thuốc rồi.” Dương Chấn Siêu cười chòng ghẹo nói.
“Không nhắc cũng được!”
Vương Đằng thở dài, lắc lắc đầu.
Dương Chấn Siêu cũng không lằng nhằng, nghiêm túc nói: “Đám giặc cướp kia chạy trốn từ thành phố khác đến thành phố Đông Hải, trước kia từng gây ra không ít vụ án lớn, trên người mang đầy lệnh truy nã.”
“Ngươi chắc cũng đã nhìn ra được, bọn chúng đều là kẻ cực kỳ hung ác, trên tay mỗi một tên dính không biết bao nhiêu nhân mạng.”
“Ngươi tiêu diệt bọn chúng, hoàn toàn là trừ hại cho dân, cho nên không cần phải áp lực quá lớn.”
Vương Đằng cảm thấy trong lòng nhất thời dễ chịu hơn một chút.
“Quả nhiên bọn chúng đều là người xấu, nếu không phải bị bức đến vạn bất đắc dĩ, một học sinh tốt phát triển toàn diện trí tuệ và đạo đức như ta sao lại ra ta ác độc với bọn chúng như thế.”