Chương 29: Chỉ là vì sinh tồn.
“...” Dương Chấn Siêu. Tiểu tử này hình như có hơi vô sỉ nha!
Hắn cảm thấy bản thân đúng là lo lắng vô ích rồi, thế nên bèn không khách sáo nói: “Đợi bên phía bọn ta hoàn tất lưu trình xong, đến lúc đó sẽ phát tiền thưởng và cờ thưởng cho ngươi!”
“Hả? Còn phát tiền thưởng và cờ thưởng cho ta!” Vương Đằng thoáng giật mình, vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, tiền thưởng và cờ thưởng này ta gánh vác không nổi.”
“Thật sự không cần? Đám giặc cưới này đã bị truy nã rất lâu rồi, mãi mà vẫn không bắt được, cho nên tiền thưởng cũng rất cao, một trăm ngàn tròn!” Dương Chấn Siêu cho rằng Vương Đằng không biết giá trị của tiền thưởng, bèn giải thích một câu.
“Không cần thật mà, ta không thiếu chút tiền này!” Vương Đằng ung dung nói.
“Không thiếu chút tiền này?” Dương Chấn Siêu cạn lời, khẩu khí của tiểu tử này lớn thật đấy.
“Hay là quyên góp số tiền này cho cục cảnh sát các ngươi đi, các ngươi làm đầy tớ của nhân dân, cực khổ như thế, số tiền này xem như là chút thành ý của ta là được rồi.” Vương Đằng nói.
“Vậy ta thay toàn bộ cục cảnh sát cảm ơn ngươi.” Dương Chấn Siêu nhất thời nổi lòng tôn kính.
“Đúng rồi, đội trưởng Dương, trước đó ta bị đám giặc cướp này bắt làm con tin, đã dừng xe lại giữa đường, ngươi có thể tra giúp ta một chút, xem chiếc xe kia của ta có phải là đã bị cảnh sát giao thông đem đi rồi không?”
Vương Đằng đột nhiên nhớ đến chiếc siêu xe dừng lại bên đường kia của mình.
“Được, ta gọi điện thoại hỏi thử.”
Dương Chấn Siêu gọi điện thoại, nói hai câu, bảo Vương Đằng báo biển số xe, rất nhanh đã có kết quả rồi.
“Đúng là đã bị đem về rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi lãnh xe về.” Dương Chấn Siêu cúp điện thoại, nói.
“Được.” Vương Đằng gật đầu, đi theo bước chân hắn.
“Nói đi thì phải nói lại, ngươi ra tay đúng là có hơi độc ác.”
Hai người đang đi trên đường, Dương Chấn Siêu đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói.
“Lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, quả thực ra tay có chút không biết nặng nhẹ rồi.” Vương Đằng bất lực nói.
“Lần đầu ta giết người còn kém ngươi rất xa, lúc đó xém chút là lật thuyền trong mương, may có một vị tiền bối đã ra tay cứu ta.” Dương Chấn Siêu rơi vào hồi ức.
Sau đó lại thoáng cảm khái nói.
“Tuổi của ngươi nhỏ như vậy, đã là Võ Đồ cao cấp, thực lực cao hơn ra rất nhiều, xem ra chưa đến hai năm, là có hi vọng trở thành võ giả rồi!”
“Đội trưởng Dương quá khen, cũng là ta may mắn.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
Lát sau, hai người đến nơi, ký tên lãnh xe xong, Dương Chấn Siêu nhìn chiếc siêu xe trước mắt, cạn lời nói.
“Khó trách ngươi xem nhẹ mười vạn kia, hoá ra là thật sự không thiếu chút tiền này.”
Vương Đằng lên xe, phất phất tay với Dương Chấn Siêu.
“Đội trưởng Dương, hôm nay cảm ơn ngươi, ta phải về nhà rồi, nếu không cha mẹ ta sẽ lo lắng lắm.”
“Không cần khách sáo, quên mất ngươi vẫn là một học sinh cấp ba, mau về đi.” Dương Chấn Siêu gật đầu.
...
Nhìn về chiếc siêu xe chạy đi xa, một tên đàn ông ba mươi mấy tuổi đi đến bên cạnh Dương Chấn Siêu nói: “ Tiểu tử này có lai lịch thế nào? Mà lại được Dương Chấn Siêu ngươi tự mình đi một chuyến vậy.”
“Chẳng có lai lịch gì, nhưng hắn là một Võ Đồ cao cấp, hôm nay tay không đánh gục năm tên tội phạm liều chết tay cầm súng phù văn.” Dương Chấn Siêu nói.
“Võ Đồ cao cấp!”
Tên đàn ông này chấn kinh nói: “ Hắn mới mười tám tuổi mà, đã là Võ Đồ cao cấp rồi ư, hơn nữa còn có thể ra tay đánh gục năm tên tội phạm liều chết tay cầm súng phù văn, thực lực mạnh như thế, là thiên tài chui từ đâu ra vậy!”
“Ai mà biết, nhưng mà... thật sự không được rồi nha! E là sau này gặp lại hắn ta, thì phải ngưỡng vọng rồi.” Dương Chấn Siêu cảm thán nói.
Tên đàn ông kia gật gật đầu tựa như đồng cảm.
...
Vương Đằng vốn không biết cuộc nghị luận sau lưng của hai người kia, hắn lái xe chạy thẳng về võ quán Cực Tinh.
Sau khi đến võ quán, hắn đi lên lầu hai.
Nhìn thấy trong hội trường huấn luyện, học viên luyện tập nhiệt huyết xung thiên, tâm trạng gợn sóng trong lòng cũng dần dà an định lại.
Hắn nhặt một lượt thuộc tính, sau đó đi đến trước một bao cát, bắt đầu luyện quyền.
Bốp bốp bốp!
Vương Đằng cần có một nơi để phát tiết, trút hết mọi áp lực tích tụ trong nội tâm ra, hắn nhanh chóng xuất quyền, cánh tay hình thành từng vệt từng vệt tàn ảnh, đánh lên trên bao cát.
Bao cát giống như gặp phải giông bão cuồng nộ, kịch liệt lắc lư trong nắm đấm của hắn.
Học viên ở bên cạnh nhìn thấy sự điên cuồng của hắn, không kiềm được lui ra mấy bước… đáng sợ quá, người này bị điên rồi sao, mau chóng cách xa chút!
Vương Đằng vừa luyện quyền, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng hắn hôm nay giết chết năm tên giặc cướp.
Nếu để cho bản thân chọn lựa lần nữa, phải chăng hắn vẫn sẽ ra tay tàn độc như vậy?
Đáp án là... vẫn sẽ như vậy!
Tuy hắn cảm thấy khó chịu, nhưng lại không hề cảm thấy bản thân có lỗi.
Kẻ giết người, vĩnh viễn là kẻ giết người!
Hơn nữa dưới tình huống lúc đó, nếu không nhất kích tất sát, rất có thể sẽ gặp phải phản kháng càng kịch liệt hơn.
Trong tay đối phương có súng phù văn, bất cẩn một li, người chết chính là hắn, cho nên không thể giữ lòng dạ đàn bà yếu mềm, mọi thứ... chẳng qua là vì sinh tồn.
Luyện quyền xong, hắn bắt đầu luyệt kiếm, luyện đao!
Vương Đằng một khắc cũng không muốn dừng lại, hắn muốn khiến bản thân chìm vào trong mệt mỏi cực độ, chỉ có như thế mới có thể triệt để phóng thích áp lực.
Lần tập luyện này, đã luyện đến mười một giờ đêm.
Tất cả học viên đều đã rời khỏi, hắn mới kéo lê cơ thể mệt mỏi lái xe về nhà.
Về đến nhà, tâm can hắn triệt để yên ổn xuống.
“Con trai, không phải con đi ăn tối với bạn học sao, sao lại chạy đến võ quán luyện tập vậy?”
Lý Tú Mai nhìn thấy Vương Đằng khắp người đều là mồ hôi, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, không nhịn được bèn hỏi.
“Ăn tối xong mới đi, luyện võ mà, suy cho cùng chính là một kiểu kiên trì bền bỉ.” Vương Đằng cười cười nói.
“Đứa trẻ này, chuyện này thì lại rất chăm chỉ.” Lý Tú Mai vui mừng nói.
“Nhanh đi tắm đi, ta làm cho con chút đồ ăn khuya, lát nữa xuống ăn nhé.”
Sự quan tâm của Lý Tú Mai, khiến tâm can có chút lạnh lẽo của Vương Đằng cảm nhận được ấm áp, hắn cười rồi đi lên lầu.