Chương 282: Lấy chiến nuôi chiến. (2)
Đòn đánh thanh thế kinh người như vậy khiến cho mọi người bên dưới nhìn thấy đều biến sắc, tâm thần chấn động. “Học trưởng Nhạc Quần mạnh thật, không hổ là người mạnh trong top 100!”
“Sao Vương Đằng vẫn bất động thế?”
“Khà~ chắc đã bị khí thế của học trưởng Nhạc Quần doạ sợ, không biết né tránh luôn rồi.”
“Haiz, hắn không nên khiên chiến Nhạc Quần, vừa bắt đầu đã không có phần thắng!”
...
Đúng lúc hai tay Nhạc Quần đập xuống, Vương Đằng cuối cùng cũng cử động.
Vừa rồi hắn không phải bị doạ sợ, mà là cố ý cảm nhận khí thế của võ giả cấp Chiến Binh tam tinh.
Không phải Vương Đằng chưa từng gặp võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, đám người Lâm Chiến của tiểu đội Chiến Hổ chính là võ giả tam tinh, nhưng bởi vì có quan hệ đồng đội, bọn họ đương nhiên sẽ không dùng khí thế ép hắn.
Cho nên Vương Đằng chưa từng cảm nhận trực diện khí thế do cấp Chiến Binh tam tinh toàn lực bộc phát ra.
Lúc này khác hẳn, Nhạc Quần hàm nén giận trong lòng, đương nhiên không hề giữ lại khí thế, mà lập tức tuôn trào mãnh liệt.
Đáng tiếc khí thế này tuy mạnh mẽ, nhưng hình như lại… chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
So với khí thế của Đàm Đài Tuyền, thì giống như thầy mo nhỏ gặp thầy mo lớn vậy, chẳng có chút tính so sánh nào.
Giờ phút này, Vương Đằng đột nhiên ngẩng đầu, hai tay ngưng tụ nguyên lực hệ Băng, không tránh không né, trực tiếp nghênh đón.
Ầm!
Bốn đấm nắm lập tức va chạm!
Sắc mặt Nhạc Quần khẽ thay đổi, cảm giác được một luồng khí lạnh băng thấu xương ập vào thân thể, giống như muốn đông kết nguyên lực hệ Thổ của hắn lại vậy.
Nhưng đây rõ ràng không đủ để tổn thương đến hắn.
“Thực lực không tệ, khó trách dám khiêu chiến ta!”
Nhạc Quần mượn lực phản chấn đáp xuống mặt đất. Hai tay hắn chấn động, luồng hàn ý lạnh lẽo đó bị hắn đánh tan, sau đó hắn không hề dừng lại, xông về phía Vương Đằng lần nữa.
Vương Đằng không nói lời nào, nhanh chóng bùng nổ, cả người hoá thành một cái bóng mờ, đón đỡ Nhạc Quần.
Đoành đoành đoành!
Tiếng đánh nhau điên cuồng nổ vang.
Khí tức mạnh mẽ cuốn ngược, hình thành cơn gió lốc đáng sợ, bao vây hai người.
“Thế tấn công đáng sợ quá!”
“Thế mà Vương Đằng lại đỡ được!!”
“Lúc trước có giáo viên từng nói sức chiến đấu của Vương Đằng có thể so với cấp Chiến Binh tam tinh, nhưng chỉ là có thể so, vẫn còn chênh lệch cấp Chiến Binh tam tinh chân chính không ít. Sao học trưởng Nhạc Quần có thể không làm gì được hắn chứ?”
“Nhạc Quần vẫn chưa dùng hết sức lực sao??”
...
Mọi người trợn mắt há miệng, gương mặt lần lượt lộ ra biểu cảm khó thể tin nổi.
Một vài sinh viên năm ba, năm tư không khỏi suy đoán, Nhạc Quần có thể vẫn chưa dùng hết sức. Nếu không, hắn không đến nỗi không tóm được một tân sinh viên năm nhất cỏn con.
Nhưng chỉ có bản thân Nhạc Quần biết, hắn đã dùng hết sức để ứng phó, tuyệt đối chẳng hề che giấu thực lực.
“Tiểu tử này má nó thật quái!”
“Nhìn độ mạnh yếu của nguyên lực này, rõ ràng chỉ là trình độ cấp Chiến Binh nhị tinh, nhưng hắn lại có thể đấu đến mức ngang bằng thực lực của ta!”
Nhạc Quần càng đánh càng tự bế, tâm thái suýt nữa nổ tung, nghĩ đến hắn đường đường là cấp Chiến Binh tam tinh, lại không thể tóm được một cấp Chiến Binh nhị tinh.
Cuối cùn,g nếu hắn thua, há chẳng phải là không còn mặt mũi nhìn ai sao!
Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau khi thua trận khiêu chiến, trong lòng Nhạc Quần không khỏi giật mình thon thót, sắc mặt hơi dữ tợn, thế tấn công càng mạnh mẽ hơn.
Vương Đằng vẫn thành thạo như cũ, hắn đã nhận ra ý đồ Đàm Đài Tuyền khi bảo hắn đến khiêu chiến top 100 trong trường.
Lấy chiến nuôi chiến!
Ban đêm, hắn giao đấu với Đàm Đài Tuyền, nhưng Đàm Đài Tuyền quá mạnh, chỗ lợi đương nhiên rất lớn, nhưng cũng có điểm bất lợi.
Vương Đằng nhớ đến tình hình tối qua hắn giao đấu với Đàm Đài Tuyền, hình như hắn ở trong trạng thái bị động chịu đòn, cuối cùng Đàm Đài Tuyền lấy được thắng lợi áp đảo.
Ở chỗ nàng,Vương Đằng không thể nghiệm chứng điều đã học được, hắn cần phải có một điểm hoà hoãn.
Top 100 của trường chính là điểm hoà hoãn Đàm Đài Tuyền tìm cho Vương Đằng.
Thực lực của bọn họ không thua kém Vương Đằng bao nhiêu. Chiến đấu với bọn họ, Vương Đằng có đủ thời gian và không gian để phát huy, từ đó nghiệm chứng từng điều đã học được ở chỗ Đàm Đài Tuyền, đồng thời, thông qua chiến đấu hoàn toàn tiêu hoá chúng, dung nhập vào bản thân, trở thành vật của bản thân hắn.
Hiểu rõ ý đồ của Đàm Đài Tuyền, khoé miệng Vương Đằng không khỏi lộ ra một đường cong.
Trong đầu vụt qua phương pháp công kích của Đàm Đài Tuyền tối qua, từng chiêu chí mạng, đánh thẳng chỗ hiểm, một chiêu một thức tinh giản đến cực hạn, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào.
Vương Đằng học theo tất thảy, dần dần thi triển ra trong lúc chiến đấu với Nhạc Quần.
Nhạc Quần ở đối diện rõ ràng cảm nhận được phương thức tấn công của Vương Đằng đột ngột thay đổi, thế tấn công càng thêm xảo trá chí mạng, ngập tràn nguy hiểm.
Ban đầu, cách tấn công này còn chưa thành thục, hắn có thể dễ dàng chống đỡ được, nhưng càng về sau, tốc độ tấn công của Vương Đằng càng ngày càng nhanh.
Biến hoá chiêu thức cũng càng ngày càng nhuần nhuyễn, ví dụ như đợt công kích vừa rồi, một giây trước rõ ràng đâm vào hai mắt, một giây sau đã chuyển thế mà công kích vào huyệt thái dương.
Biến hoá bất định!
Thật sự khiến người ta khó lòng nắm bắt!
Trán Nhạc Quần túa đầy mồ hôi lạnh, dần dà khó mà chống đỡ. Đồng thời, cuối cùng hắn đã phát hiện một chuyện khiến người ta tức giận.
“Tên chết giẫm, ngươi lại lấy ta làm người luyện tập cho ngươi.” Nhạc Quần tức giận, mặt đỏ bừng bừng.
“Ưm… Bị phát hiện rồi!” Vương Đằng sững người, lập tức hơi áy náy.
Nhạc Quần tức giận trừng hắn, nguyên lực điên cuồng tuôn trào. Một con sư tử ngưng tụ trên nắm đấm của hắn, kình phong cuồn cuộn, lại mơ hồ truyền ra tiếng sư tử rống cuồng nộ.
“Cuồng Sư Nộ Cương Quyền!”
Ánh mắt Vương Đằng lập tức ngưng đọng!
Đây chính là chiến kỹ thành danh của Nhạc Quần!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người bên dưới cũng lớn tiếng kêu lên kinh ngạc.
“Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi, Cuồng Sư Nộ Cương Quyền của Nhạc Quần!”
“Chiến kỹ Huyền giai cao cấp, Cuồng Sư Nộ Cương Quyền!”
“Lần này, Vương Đằng nhất định phải thua rồi!”
...