Chương 283: Để ta thao tác đi.
Trong đầu Vương Đằng dần hiện ra giới thiệu liên quan đến Cuồng Sư Nộ Cương Quyền. Chiến kỹ này lấy cảm xúc phẫn nộ của con người làm vật dẫn, điều động nguyên lực đến cực hạn, tụ hội vào một điểm, ngưng tụ thành một con sư tử, tức giận mà tấn công, uy lực kinh người! Vì thế, càng tức giận, uy lực của nó sẽ càng mạnh mẽ!
Trình độ Cuồng Sư Nộ Cương Quyền của Nhạc Quần đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh. Ban đầu, với tâm cảnh của hắn, đặt ở lúc bình thường, hắn chưa chắc đã tức giận với hành vi của Vương Đằng như vậy, nhưng vì thi triển Cuồng Sư Nộ Cương Quyền, hắn đã phóng đại cảm xúc này lên, muốn đánh ra một đòn mạnh mẽ nhất.
Bởi vì hắn không muốn thua trong trận đấu này!
Hống!
Tiếng rống tức giận vang khắp bốn phía, Nhạc Quần vung ra một quyền, con sư tử cực lớn nhảy bổ về phía Vương Đằng, cuồng phong mãnh liệt thổi tóc Vương Đằng bay ra sau.
Keng!
Âm thanh binh khí ra khỏi vỏ vang lên!
Một ánh kiếm đỏ rực được vẽ ra, vô cùng chói mắt!
Sư tử ... bị chém chét!
Nhạc Quần như sét đánh ngang tai, cả người chấn động, lồng ngực nứt vỡ, xuất hiện một vết kiếm, máu tươi văng ra tung toé.
Hắn từ từ cúi đầu, phẫn nộ sớm đã tiêu tán, chỉ còn sót lại kinh ngạc.
Yên lặng mấy giây, Nhạc Quần thở dài, ảm đạm nói: “Ta thua rồi!”
Vương Đằng nhìn hắn, không biết nên nói gì cho phải.
“Top 100, rất khó vào, ta khổ cực chèo chống mới không đến nỗi bị người khác đánh rớt, không ngờ đến hôm nay lại bại dưới tay ngươi.” Nhạc Quần cay đắng nói.
“Nhưng thua trong tay ngươi, cũng không oan uổng.”
Nói xong thoáng nhìn Vương Đằng, ý vị sâu xa, sau đó đi xuống dưới sàn đấu.
...
Xung quanh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, mọi người dương như không thể tiếp nhận sự thật này, hoàn toàn mất tiếng.
Nhạc Quần đi xuống sàn đấu, mọi người không khỏi nhường ra một con đường cho hắn.
Hắn mặc kệ máu tươi rơi xuống từ lồng ngực, đi từng bước, từng bước về phía xa, bóng lưng cô đơn tịch mịch.
“Nhạc Quần vậy mà thua trận rồi!”
“Thế này cũng…”
Mọi người không biết nên làm thế nào để hình dung cảm xúc lúc này. Nếu nói thất bại lúc trước của đám người Trác Thái, bọn họ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng hiện tại, đến cả Nhạc Quần trong top 100 cũng thua trong tay Vương Đằng, bọn họ thực sự khó mà có thể tiếp nhận.
Vương Đằng nhìn theo bóng lưng Nhạc Quần rời đi, thầm nói trong lòng:
“Cô ơi là cô, ngươi bảo ta đi khiêu chiến bọn họ, có từng nghĩ đến, nếu ta đánh bại hết tất cả bọn họ, là một loại đả kích thế nào với bọn họ không?”
Hắn lắc đầu, ánh mắt chuyển hướng, nhìn về phía mấy bong bóng thuộc tinh rơi trên đất.
“Ngộ tính x8”
“Nguyên lực hệ Thổ x20”
“Cuồng Sư Nộ Cương Quyền x6”
...
Nhặt!
Trong chớp mắt, mấy bong bóng thuộc tính đã dung nhập vào trong cơ thể Vương Đằng, khiến ngộ tính của hắn tăng mạnh, nguyên lực hệ Thổ cũng tăng lên một bậc.
Đồng thờ trong tâm trí của hắn, còn nhiền thêm một môn chiến kỹ Huyền giai cao cấp— Cuồng Sư Nộ Cương Quyền!
“Môn chiến kỹ này quả là thú vị!” Vương Đằng âm thầm suy nghĩ, đi xuống sàn đấu, rời khỏi thao trường.
Cuối cùng mọi người cũng nổ ra tiếng nghị luận.
“Vương Đằng quá yêu nghiệt rồi!”
“Đến cả học trưởng trong top 100 cũng có thể đánh bại, hắn thật sự là tân sinh viên sao? Chắc không phải là sinh viên cũ nào đó giả trang đó chứ?”
“Đều là tân sinh viên, tại sao chúng ta chênh lệch lớn vậy chứ.”
“Đột nhiên cảm thấy đồng trang lứa với hắn, có chút bi ai.”
...
Vương Đằng rời khỏi thao trường, đã bị Gia Cát Tiểu Lượng gọi lại.
Tên béo này cười rất vui vẻ, kéo Vương Đằng vào một góc khuất không người, nói: “Hi hi hi, nhờ phúc của ngươi, tối nay ta kiếm được tiền lời gấp đôi, lại đây, ta chuyển 300 học phần ngươi thắng được cho ngươi.”
“Tối nay, ngươi kiếm được bao nhiêu?” Vương Đằng hỏi.
“Không nhiều không nhiều, chỉ có 1200 học phần.” Gia Cát Tiểu Lượng đắc ý nói.
Vương Đằng trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: “Sau này ta còn phải tiếp tục khiêu chiến với các sinh viên khác trong top 100, ngươi có hứng thú hợp tác không?”
“Ngươi còn muốn khiêu chiến sao?” Gia Cát Tiểu Lượt lập tức kinh ngạc.
Hắn cho rằng Vương Đằng thắng được Nhạc Quần, bước vào top 100 thì sẽ thấy chuyển biến liền lui lại. Nhưng hắn động đầu óc một cái, bèn ý thức được hình như Vương Đằng còn có mục đích khác, căn bản không đơn thuần vì muốn bước vào top 100.
“Ngươi nắm chắc bao nhiêu?” Hắn hỏi.
“Ta sẽ khiêu chiến dần từ sau lên trước, nắm chắc được bao nhiêu, ta sẽ nói với ngươi trước, đến lúc đó ngươi xem tình huống định tỉ lệ.” Ánh mắt Vương Đằng chợt loé, hắn nói.
Gia Cát Tiểu Lượng cân nhắc một lát, lập tức ý thức được cơ hội làm giàu trong đó, gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy đi, những tiền lời cuối cùng phân chia thế nào?”
“Chia đôi.” Vương Đằng nói.
“Được, chia đôi thì chia đôi!” Gia Cát Tiểu Lượng bày ra dáng vẻ chịu thiệt, cắn răng gật đầu thật mạnh.
“Ngày mai ta sẽ khiêu chiến Phương Minh ở hạng 99!” Vương Đằng nói.
“Ngươi năm chắc bao nhiêu phần trăm?” Ánh mắt Gia Cát Tiểu Lượng chợt sáng lên. Hắn lập tức hỏi.
“Trăm phần trăm!”
“Ngươi chắc chắn chứ?” Gia Cát Tiểu Lượng có hơi nghi ngờ.
“Hôm nay đối phó Nhạc Quần, ta còn chưa thi triển ra cả một nửa thực lực.” Vương Đằng liếc nhìn hắn, nói.
“Ha ha ha, được, để ta thao tác đi, đảm bảo hai chúng ta kiếm được đầy bát đầy bồn.” Gia Cát Tiểu Lượt mừng rỡ nói.
Sau đó hai người lại thảo luận một phen, lộ ra nụ cười cấu kết với nhau làm việc gian manh, rồi sánh bước rời đi.
Sau khi tạm biệt Gia Cát Tiểu Lượng, Vương Đằng đi thẳng đến chỗ ở của Đàm Đài Tuyền.
“Đến rồi à, tối nay cảm thấy thế nào?”
Đàm Đài Tuyền mở cửa ra, giống như đã biết trước kết quả, vừa dẫn Vương Đằng đến phòng huấn luyện, vừa cười hỏi.
“Không có cảm giác gì, nhưng thật có chút tác dụng là được rồi.” Vương Đằng nói.
“Rất tốt, xem ra ngươi đã hiểu rõ ý đồ của ta rồi.” Đàm Đài Tuyền gật đầu nói.
Hai người đến phòng huấn luyện, đứng đối diện nhau. Đàm Đài Tuyền duỗi tay ra ngoắc ngoắc.
“Vậy để ta xem thử tối nay ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu!”
...
Nửa tiếng sau, Vương Đằng thở hổn hển, nằm ngã ra đất.