Chương 306: Bày ra thân phận.
“Điều động?” Lâm Chiến hơi sững sờ, sau đó như vừa nghĩ đến điều gì, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác bất an.
Việc quân đội tạm thời điều động võ giả phi quân đội không quá thường thấy, nếu có một ngày gặp phải, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt.
Có vài nhiệm vụ hoàn toàn là đi chịu chết, có thể tưởng tượng được nó nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng quân đội không thể tùy tiện đi điều động những võ giả phi quân đội, trừ khi vào lúc quá khẩn cấp, đến mức không thể không mượn nhờ sức lực từ bên ngoài, quân đội mới có quyền ra lệnh cưỡng ép điều động.
Hơn nữa, sau khi nhiệm vụ kết thúc, nhất định bọn họ cũng phải báo lên, chứng minh bản thân quả thực cần điều động như vậy.
Nếu bọn họ lạm dụng chức quyền, sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
“Đúng vậy, tình huống đặc biệt, chúng ta mới cần các ngươi ra tay giúp đỡ.” Người đàn ông mặc quân phục Lưu Hoài Hưng nói.
Chút may mắn trong lòng Lâm Chiến lập tức hóa thành thất vọng, liếc nhìn bọn người Liễu Yến, hắn cắn răng nói: “Cho dù là quân đội cũng không thể vô cớ điều động chúng ta, chúng ta cần biết nguyên nhân.”
“Thật xin lỗi, việc này liên quan đến chuyện cơ mật, không thể trả lời!” Lưu Hoài Hưng lắc đầu nói.
“Chúng ta có quyền biết.” Lâm Chiến không thối lui chút nào mà nhìn thẳng vào hắn, nói.
Lưu Hoài Hưng nhíu mày.
“Lâm Chiến, nếu quân đội điều động binh, tất nhiên sẽ có nguyên nhân của nó, chúng ta chỉ cần phối hợp là được, hỏi nhiều vậy làm gì.” Tiểu đội trưởng Lang Nha, Sùng Lượng chen miệng nói.
“Nhiệm vụ của quân đội là quan trọng hơn cả, mong đội trưởng Lâm đừng phạm sai lầm.” Diêu Quân như có lòng muốn khuyên bảo, nói.
“Mời các ngươi phối hợp!” Lưu Hoài Hưng nhìn mấy người Lâm Chiến một chút, vẻ mặt hờ hững.
Một lát sau, vài võ giả quân đội khác hắn dẫn theo thay nhau nâng súng ống trong tay lên, chĩa hàng loạt họng súng vào bọn người Lâm Chiến.
Trong nháy mắt, vẻ mặt bọn người Lâm Chiến, Liễu Yến trở nên vô cùng khó coi. Dù có là ai, khi bị mười cái họng súng đen ngòm chĩa vào, trong lòng cũng sẽ không thể dễ chịu chút nào.
Khóe miệng Diêu Quân khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một tia hung tàn.
Trước đó bị Lâm Chiến từ chối năm lần bảy lượt, trong lòng hắn đã cực kỳ uất ức, sớm tràn ngập căm hận bọn họ, lần này vừa lúc gặp lại, hắn há có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Trong mắt Sùng Lượng lóe lên một tia giễu cợt.
Hắn và bọn người Lâm Chiến đều là thành viên của võ quán Cực Tinh. Tiểu đội Lang Nha do hắn dẫn đầu cũng là đội võ giả tinh anh có tiếng tăm không nhỏ, nhưng đi tới đâu cũng bị tiểu đội Chiến Hổ của Lâm Chiến ép một đầu.
Hơn nữa trong lúc thi hành nhiệm vụ, đôi bên nhiều lần chạm mặt, bọn họ đã phải chịu không ít thiệt thòi trong tay tiểu đội Chiến Hổ, giữa hai bên đều không hòa hoãn như mặt ngoài bao giờ.
Giờ phút này, thấy bọn người Lâm Chiến kinh ngạc, họ quả là quá vui mừng.
Hắn nói về chuyện Lâm Chiến từ chối Diêu Quân từ chỗ người khác nghe, hơn nữa còn biết, lần điều động này hoàn toàn là do Diêu Quân lòng mang oán hận mà giở trò quỷ, bên trong có không ít mờ ám. Tiểu đội Chiến Hổ đoán chừng sắp phải ngã một cú đau.
“Lâm Chiến, chính ngươi tìm đường chết, đưa bắp đùi vàng tới cửa cũng quyết không chịu ôm, lại muốn nắm chặt một trạng nguyên kỳ thi võ không chút bối cảnh, thật sự là quá ngu. Hiện tại tốt rồi, Diêu Quân người ta đi tới đâu cũng có mạng lưới giao thiệp, tùy tiện ngáng chân một cái đã đủ cho các ngươi uống một bình.” Sùng Lượng cười trên nỗi đau của người khác mà suy nghĩ.
Hắn biết rõ, lúc này Lâm Chiến chắc chắn không có cách nào để từ chối lời điều động. Chưa nói tính cưỡng chế của nó, khi đứng trước mặt võ giả quân đội, bản thân các võ giả xã hội như bọn họ đã thấp hơn một bậc từ ban đầu. Dù thực lực có mạnh hơn võ giả quân đội, cũng chả có ích gì, trừ khi thực lực bọn họ đã tới mức có thể bỏ qua phép tắc.
Nhưng đương nhiên, đám người Lâm Chiến cũng chả có thực lực này.
Vương Đằng yên lặng nhìn tình hình phát triển, trên mặt như có điều suy nghĩ, lúc này thấy võ giả quân đội lại nhắm họng súng vào ngay bọn họ, đứng ra nói: “Đây là ta giấy chứng nhận võ giả, sau khi xem xong, ngươi lại cân nhắc mình có cần tiếp tục chĩa súng về phía chúng ta hay không đi.”
Nói xong thì ném giấy chứng nhận võ giả qua cho Lưu Hoài Hưng.
Lưu Hoài Hưng không khỏi nhíu mày, nhìn Vương Đằng một chút, vươn tay nhận lấy giấy chứng nhận võ giả của hắn, mở ra nhìn lại.
“Hừ, còn giả làm lão sói vẫy đuôi cái gì, không phải chỉ là sinh viên trường quân sự Hoàng Hải sao, ngươi cho rằng ta không biết à? Lại nói trường quân sự Hoàng Hải không có một ngàn cũng là tám trăm sinh viên, thật tự coi mình là người quan trọng quá.” Diêu Quân khinh thường cười nhạo.
Song song cũng nói cho Lưu Hoài Hưng nghe, tránh cho hắn bị dao động.
Vương Đằng cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, chẳng nói lời nào, chờ đợi Lưu Hoài Hưng xem hết.
Bọn người Lâm Chiến lại nghi ngờ không thôi, không biết hắn có ý gì đây?
Thật chẳng lẽ như Diêu Quân nói, muốn lấy thân phận sinh viên trường quân sự Hoàng Hải ép Lưu Hoài Hưng?
Nhưng nhiêu đó chắc chắn không đủ!
Diêu Quân nói không sai. Trường quân sự Hoàng Hải có nhiều sinh viên như vậy, thành tựu sau này cũng có thấp có cao, không ai có thể phá lệ chỉ vì một sinh viên nhỏ nhoi mới vào.
Trừ khi sinh viên đó có bối cảnh gì, hoặc thật xuất sắc đến mức làm người ta không dám khinh thường.
Vương Đằng rõ ràng không có bối cảnh gì. Nói về mặt xuất sắc, hắn quả thực rất xuất sắc, nhưng giờ đây mới khai giảng chưa bao lâu, muốn thể hiện tài năng còn cần thêm thời gian.
Đúng lúc này, Lưu Hoài Hưng kinh ngạc nói qua “Ngươi có quân hàm cấp Sĩ?”
“Ta đã nói rồi, thằng nhóc này chắc chắn… Cái gì?” Diêu Quân vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên giật mình: “Quân hàm cấp Sĩ?”
“Chính, chính là quân hàm cấp Sĩ!” Mấy người Lâm Chiến, Liễu Yến cũng mang vẻ mặt chấn động.