Chương 307: Loài Hắc Ám lại xuất hiện.
Việc này giống như có một người quen, ngươi biết hắn có tiền, nhưng ngươi chợt phát hiện, số tiền mà hắn có không phải mấy chục triệu, mà là mấy trăm triệu. Độ chênh lệch giữa trước và sau quả thực làm cho ai nấy đều choáng váng!
Những võ giả quân đội vốn đang dùng chĩa súng vào Vương Đằng, lúc này lập tức hai mặt nhìn nhau, không biết có nên bỏ xuống hay không.
Phải biết ban trưởng Lưu Hoài Hưng của bọn họ đã phục dịch nhiều năm trong quân đoàn, hoàn thành không ít nhiệm vụ, không lâu trước đó mới được trao tặng quân hàm cấp Sĩ.
Dù vậy cũng đã cực kỳ xuất sắc rồi. Trong quân đoàn của bọn họ, người ở độ tuổi như Lưu Hoài Hưng mà thu được quân hàm cấp Sĩ cũng chẳng có mấy ai.
Mà cậu thanh niên trước mặt này mới bao lớn, thế mà khi so với ban trưởng bọn họ, lại bằng nhau!
“Các ngươi trước bỏ súng xuống đi.” Lưu Hoài Hưng nói.
Những võ giả quân đội kia lập tức thở nhẹ ra, vội vàng bỏ súng xuống, sợ chỉ một hồi nữa, sẽ bị Vương Đằng ghi vào sổ đen lập tức.
“Đây là chuyện không thể nào!”
Thế nào Diêu Quân cũng không thể tin nổi, hắn nghi ngờ nói: “Hắn chỉ là sinh viên mới vào trường, sao lại nhậnn quân hàm được!”
“Chẳng lẽ giấy chứng nhận võ giả còn làm giả được?” Vương Đằng bật cười, bình thản nói.
“Ngươi…” Diêu Quân bị giọng điệu của hắn làm sặc cả người, hừ lạnh một tiếng, quay đầu hỏi: “Ban trưởng Lưu, giấy chứng nhận võ giả của hắn có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề.” Lưu Hoài Hưng lắc đầu nói.
“Lại là thật hả!” Vẻ mặt Diêu Quân lập tức xanh rồi lại đỏ, cực kỳ đặc sắc, trong lòng thấy vừa khó xử, vừa ghen tị: “Ta còn chưa thể nhận được quân hàm, thằng nhóc này sao có thể làm được!”
Thật ra đáy lòng Lưu Hoài Hưng cũng cảm thấy không cân bằng.
Hắn và Vương Đằng ít nhất kém nhau mười tuổi, kết quả cả hai lại đang đứng trên cùng một vạch xuất phát. Chuyện này sao để người ta không ghen tị cho nổi?
Nhưng hắn cũng không tỏ ra ý gì, gương mặt cong lên một nụ cười tươi, trả giấy chứng nhận võ giả lại cho Vương Đằng, nói: “Chú em Vương không hổ là sinh viên tài cao của trường quân sự Hoàng Hải, tuổi còn trẻ đã nhận được quân hàm cấp Sĩ, tương lai nhất định cực kỳ xán lạn, vừa rồi có chỗ mạo phạm rồi, mong rằng sau này ngươi không cần để trong lòng.”
Đối với thay đổi từ đầu đến cuối của Lưu Hoài Hưng, đáy lòng Vương Đằng không chút gợn sóng, hắn hỏi cực kỳ bình tĩnh:
“Tiểu đội trưởng Lưu, hiện tại có thể cho chúng ta biết, rốt cục vì sao các ngươi lại điều động chúng ta không?”
“Lúc đầu, ta lo lắng nếu nói ra sẽ làm lung lay lòng quân, nhưng hiện tại… được rồi, việc đã đến nước này, lại nói cho các ngươi biết thôi, chúng ta phát hiện một đám… loài Hắc Ám!” Lưu Hoài Hưng nói.
“Một đám loài Hắc Ám!”
Bọn người Lâm Chiến nghe vậy, cực kỳ hoảng sợ.
Loài Hắc Ám, chỉ cần một tên hai con đã rất khó đối phó, huống chi là một đám.
Vương Đằng không khỏi nhớ tới lần hắn gặp phải loài Hắc Ám trước đó, thoáng nhíu mày lên. Nếu thật sự có cả một đám, nhiêu đây người bọn họ e là còn chưa đủ đâu?
“Ta cũng không ngờ số lượng sẽ nhiều như thế, không biết làm sao mới mời các ngươi đến hỗ trợ.” Lưu Hoài Hưng nói.
Mời?
Bọn người Lâm Chiến thầm ha hả trong lòng.
Vừa rồi còn chĩa cả súng vào, hiện tại thì nói là mời đến giúp.
Thật là thơm!
“Ngươi nói loài Hắc Ám đang ở trên ngọn núi này?” Vương Đằng hỏi.
“Chúng ở ngay trong một hang động trên núi này, đám cướp Hắc Phong đang che chở cho bọn chúng. Ta vốn định bắt bọn họ lại để hỏi chuyện, không ngờ lại bị các ngươi giết mất.” Lưu Hoài Hưng nói.
“Bọn cướp Hắc Phong che chở giúp cho loài Hắc Ám kia?” Vương Đằng nghi ngờ nói: “Trước đó ta có từng gặp loài Hắc Ám, bọn chúng không có bao nhiêu ý thức, sao lại có người làm việc vì chúng được?”
“Ngươi từng gặp được?” Lưu Hoài Hưng thoáng giật nảy mình, trong lòng không dám khinh thường Vương Đằng nữa. Hắn giải thích: “Loài Hắc Ám ngươi gặp phải chắc là cấp thấp nhất, ý thức bọn chúng khá hỗn loạn, chỉ biết giết chóc, nhưng loài Hắc Ám cấp cao lại có cả trí tuệ, không khác gì người. Bọn chúng biết ra lệnh chỉ huy, thậm chí còn hiểu cách làm dao lòng người. Bọn cướp Hắc Phong chắc chắn đã nhận được chỗ tốt gì rồi, bọn chúng là một đám ‘kẻ gian’ không có giới hạn gì!”
Nói xong lời cuối cùng, Lưu Hoài Hưng nghiến răng nghiến lợi, dường như cực kỳ căm thù cái gọi là ‘kẻ gian’.
Vương Đằng không ngờ tới loài Hắc Ám lần trước gặp phải chỉ là cấp thấp, mà loài Hắc Ám cấp cao lại có cả trí khôn, thậm chí có vài người còn bị chúng xúi giục.
Thế giới này quả nhiên rất sâu!
Biểu cảm Vương Đằng thoáng trở nên u ám. Loài Hắc Ám cấp thấp đã rất khó đối phó, loài Hắc Ám cấp cao thì càng không cần nói, nhiệm vụ lần này nghĩ kiểu gì cũng thấy như mình bị hố vậy!
Nghĩ như thế, hắn lập tức cực kỳ bực dọc Lưu Hoài Hưng.
Lưu Hoài Hưng không hiểu sao cảm thấy lưng lạnh toát, không khỏi nhìn về bốn phía một chút, thoáng hoài nghi có phải có loài Hắc Ám nào đang ẩn mình dò xét ở gần đây không.
“Nếu là một đám, hơn nữa bên trong có thể còn có loài Hắc Ám cấp cao, nhiêu đây người chúng ta sợ là không đủ đâu?” Vương Đằng vẫn khẽ nói.
“Ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ không đánh trận nếu chưa nắm chắc, những quân sĩ dưới tay ta đều là người có năng lực, rất có kinh nghiệm ứng phó với loài Hắc Ám, cộng thêm các ngươi, phần thắng rất lớn.” Lưu Hoài Hưng nói.
Nói đến nước này, Vương Đằng cũng thấy không nên nói gì nữa, nhìn mấy người Lâm Chiến một chút, thở dài trong lòng, không còn cách nào mà nói: “Ban trưởng Lưu, phối hợp với ngươi là chuyện chúng ta nên làm.”
“Thật cảm ơn!” Lưu Hoài Hưng phấn chấn nói.
Đám người chuẩn bị đi tới hang động mà loài Hắc Ám ẩn thân, Lưu Hoài Hưng bảo vài người đi thiêu hủy thi thể của nhóm bọn cướp Hắc Phong, tránh cho bọn chúng bị lây nhiễm nguyên lực Hắc Ám, biến thành loài Hắc Ám.
Vương Đằng nhân lúc đứng không rảnh rỗi, niệm lực tinh thần đảo qua khắp nơi, nhặt lấy toàn bộ bong bóng thuộc tính mà bọn cướp Hắc Phong rơi xuống.
‘Nguyên lực hệ Thổ x3’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x2’
‘Ngộ tính x3’
‘Nguyên lực hệ Thủy x6’
‘Tinh thần x2’
...