Chương 311: Một con dơi thật lớn!
“Cô giáo của ta dạy đó, chắc chắn không có vấn đề.” Vương Đằng tùy tiện tìm một lý do. “Ngươi bái sư rồi sao?”Cả đám người kinh ngạc.
“Đúng, cô giáo của ta chính là đại lão!” Vương Đằng tiếp tục cáo mượn oai hùm.
“Khó trách ngươi tiến bộ nhiều như thế, hóa ra là đã bái sư, hơn nữa còn được bái đại lão làm sư phụ.” Đám người Lâm Chiến vô cùng hâm mộ, nói.
Người với người, thật sự là không thể so sánh.
Những võ giả xã hội như bọn họ, không có bối cảnh, không có tài nguyên, thì phải dựa vào chính mình mà dốc sức tranh đấu, còn kiểu sinh viên thiên tài như Vương Đằng thì khác. Trường học và võ quán sẽ tự động dâng tài nguyên cho hắn, vào trường học, còn được đại lão thu làm đồ đệ, đãi ngộ thế này không phải quá tốt rồi sao!
Bọn họ cũng không nghi ngờ phương pháp ẩn nấp do đại lão truyền thụ nữa, đó chắc chắn là cực chuẩn, khẳng định không thành vấn đề.
Nói đi cũng phải nói lại, cái gọi là phương pháp ẩn nấp, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy. Tuy rằng nó cũng có bán trong mạng lưới của võ quán, nhưng không cái nào không có giá trên trời, mong muốn mà không thể có được.
Thật đố kỵ.JPG
Chút đồ đại lão tùy tiện để lọt ra từ trong khẽ tay chính là cao cấp như vậy sao? Đố kỵ khiến ta thay đổi hoàn toàn rồi a a a!
Sau khi mọi người bàn bạc xong một kế hoạch âm hiểm… à ừm, là một kế hoạch tuyệt vời, Vương Đằng lại hành động một mình.
Bọn người Lâm Chiến ở nguyên tại chỗ. Bọn họ không thể bước tiếp về phía trước, không ai còn có bao xa nữa thì sẽ chạm mặt loài Hắc Ám cấp cao, cho nên ở nguyên tại chỗ chờ tin tức từ Vương Đằng là lựa chọn tốt nhất.
Huống chi, lát nữa còn một trò hay chờ bọn họ phối hợp, hiện tại dĩ nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó lại luyện chút kỹ xảo.
Trong lối đi, Vương Đằng bước cẩn thận từng li từng tí qua bảy quẹo tám rẽ, cả người được bao trùm trong nguyên lực Hắc Ám, sau đó lại vận dụng kỹ năng ‘Phong nặc’, ẩn giấu dao động nguyên lực Hắc Ám trên người.
Nhờ đó, cho dù là loài Hắc Ám cũng chưa chắc có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nói thật, nếu không có nguyên lực Hắc Ám, hắn thật sự không dám thực hành kế hoạch này.
Dù sao đối phương cũng là loài Hắc Ám cấp cao, để phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Vương Đằng đã tăng ‘Phong nặc’ lên tới đại thành.
Phong nặc: 1/1000 (đại thành)
Từ tiểu thành tăng lên đến đại thành cần 500 điểm thuộc tính trắng.
Thuộc tính trắng hắn vất vả lắm mới để dành được, hiện tại lập tức phải tiêu hết nhiều như vậy, nói không đau lòng là giả dối.
Nhưng muốn làm việc cho tốt, thì phải có công cụ tốt.
Dùng hết 500 điểm thuộc tính trắng, phải đi thu phí tổn từ những bong bóng thuộc tính khác!
Ngoài ra, hắn còn thêm 74 điểm thuộc tính trắng lên nguyên lực Hắc Ám, để nguyên lực Hắc Ám lập tức tăng từ nhất tinh lên tới nhị tinh.
Nguyên lực Hắc Ám: 1/500 (nhị tinh)
Nguyên lực Hắc Ám ở cấp nhị tinh mới có thể miễn cưỡng bảo đảm đối phó những chuyện kế tiếp. Nếu không, lỡ như không đủ, nửa đường đã hiện ra nguyên hình trước mặt loài Hắc Ám cấp cao…
Hình ảnh đó, có lẽ sẽ rất xấu hổ... nhỉ?
May mắn trước đó giết chết bọn cướp Hắc Phong, hắn thu được không ít thuộc tính trắng, cộng với thuộc tính trắng mà trước kia hắn thu được từ Tật Phong đường lang, mới tạm đủ.
Cảm nhận sự thay đổi của bản thân, Vương Đằng mỉm cười, lòng càng tràn đầy niềm tin.
Chỉ chốc lát ngắn ngủi, một chiến kỹ tăng từ tiểu thành lên tới đại thành, nguyên lực thì từ nhất tinh đến nhị tinh, tiến bộ nhanh tới mức khác thường. Người ngoài e là đến cả nghĩ tới cũng không dám.
Bởi vì hắn đã mở kỹ năng ‘phong nặc’ ra, lúc sử dụng Tật Phong Bộ giống như hóa thành một luồng gió nhẹ thật vậy, người ngoài nhất định sẽ không nghĩ rằng có ai đang bước đi trong đường hầm cả.
Bỗng nhiên, Vương Đằng dừng bước chân, trước mắt chợt trở nên trống trải.
Đây là một hang động đá vôi khổng lồ, rất nhiều đá vôi thiên kỳ bách quái, thỉnh thoảng có vài giọt nước nhỏ xuống, phát ra tiếng vang quẩn quanh trong hang động, mang tới cảm giác cực kỳ trống trải cho cả động đá vôi, đồng thời, một luồng khí lạnh ẩm đập vào mặt.
Vương Đằng dán người vào sát vách đá của hang động, ngồi xổm xuống không nhúc nhích, mở đôi mắt Linh Thị ra liếc nhìn tình hình quanh động.
Nhưng hắn vẫn chưa phát hiện dấu vết nào của loài Hắc Ám.
“Chẳng lẽ đến cả đôi mắt Linh Thị cũng không thể nhìn thấy loài Hắc Ám cấp cao sao?” Vương Đằng hoài nghi trong lòng, nét mặt thoáng trở nên nghiêm nghị.
Hắn lại liếc nhìn lần nữa, trước khi phát hiện ra vết tích của loài Hắc Ám cấp cao, hắn chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vừa đi vừa liếc nhìn về sau năm sáu lần, đến cả hai mắt cũng cảm thấy hơi đau nhức, hắn không thể không dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. Bỗng nhiên, phía đỉnh đầu hắn hiện lên một vầng sáng trắng, hắn mới hơi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Một vầng sáng màu đen đậm biến mất trong một góc hẻo lánh, nơi đỉnh chóp động đá vôi.
Vương Đằng hít vào một hơi khí lạnh.
Nhìn mức độ đậm đặc của vầng sáng đen này, loài Hắc Ám đó ít nhất phải đạt tới cấp độ ngũ tinh.
Với thực lực của tiểu đội Chiến Hổ, nếu dưới tình huống còn chưa rõ ràng mà tùy tiện xông tới, rõ ràng là đến để dâng đồ ăn!
Mượn đao giết người!
Không để lại vết tích!
Tính toán của Lưu Hoài Hưng và Diêu Quân quả thật rất tốt.
Giờ phút này, dù có dùng toàn bộ kỹ năng phong nặc đại thành, Vương Đằng cũng khó tránh khỏi phải kéo căng cả người, không dám động đậy một chút nào.
Ngũ tinh, lại còn là loài Hắc Ám cực kỳ khó chơi.
Trong lòng Vương Đằng không chắc chắn lắm!
Nhưng hiển nhiên hắn đã nghĩ nhiều rồi, loài Hắc Ám kia vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Vương Đằng thử di chuyển một tý, loài Hắc Ám vẫn chưa nhận ra. Điều này khiến hắn yên tâm không ít, rồi mới cẩn thận từng li từng tí đi vào trong động đá vôi, cũng giấu cả người mình vào sau một tảng đá, bí mật quan sát…
Sau khi thấy rõ hình dáng của loài Hắc Ám cấp cao kia, Vương Đằng lập tức mở to mắt, cực kỳ kinh dị.
Là một con dơi thật lớn!
Loài Hắc Ám cấp cao trước mặt này, lại chẳng hề giống loài Hắc Ám cấp thấp hắn chạm mặt lúc trước chút nào, trông người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mà trái lại, dáng dấp của loài cấp cao này cực kỳ giống loài người, ngoài gương mặt tái nhợt không màu máu, và một đôi cánh thu sát lại bên người, tựa như lớp màng thịt kia ra!