Chương 310: Thật đố kỵ.JPG.
“Thời gian của chúng ta có hạn, cần phải nhanh chóng diệt sạch loài Hắc Ám. Nếu không ta đã không điều động thêm các ngươi.” Lưu Hoài Hưng âm thầm liếc nhìn Diêu Quân, biểu cảm nghiêm túc, hạ lệnh: “Tiểu đội Chiến Hổ, các ngươi đi bên trái, tiểu đội Lang Nha bên phải, ta dẫn theo thuộc hạ đi ở đường giữa.” Lâm Chiến há miệng, thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Tình thế mạnh hơn người!
Hắn không có bất cứ sức lực nào để đối địch với quân đội.
Vương Đằng nhìn thoáng qua Lưu Hoài Hưng, không mở lời. Mặc dù hắn có quân hàm cấp Sĩ trên người, nhưng không có thực quyền. Dưới tình huống Lưu Hoài Hưng khư khư cố chấp thế này, hắn cũng không thể cưỡng ép thay đổi được gì.
“Thực quyền!” Ánh mắt hắn chợt loé lên, không khỏi lẩm nhẩm một lượt trong lòng.
“Lâm Chiến, Sùng Lượng, hai người các ngươi thêm tài khoản đồng hồ của ta đi, lát nữa duy trì liên lạc, trao đổi tình báo.” Lưu Hoài Hưng lại nhấc tay lên, thao tác trên đồng võ giả, kết bạn qua lại với Lâm Chiến và Sùng Lượng.
Đồng hồ võ giả có rất nhiều công năng, chip có chứa phù văn, cho dù ở dị giới cũng có thể duy trì liên lạc, đương nhiên cần phải cùng chung một thế giới. Khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn chưa có cách nào liên lạc vượt giới được.
Lâm Chiến dẫn theo đám người Liễu Yến đi vào con đường bên trái, đi được một đoạn, Liễu Yến đột nhiên kêu lên kinh ngạc:
“Không thấy Vương Đằng đâu nữa!”
“Cái gì!” Anh em Ngôn Cẩm Minh lập tức kinh ngạc, tìm kiếm bóng dáng Vương Đằng khắp nơi, nhưng đến cả nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.
“Chớ làm ầm lên!” Lâm Chiến quát khẽ một tiếng, nhìn thấy đám người Liễu Yến nhìn qua, bèn giải thích: “Yên tâm, hắn chỉ quay về xem thử đám người Diêu Quân muốn làm cái quỷ gì mà thôi.”
“Ý ngươi là?” Ba người đám Liễu Yến nghi ngờ không thôi.
“Chuyện có phải như vậy hay không, chờ Vương Đằng trở về sẽ biết.” Lâm Chiến lắc đầu nói.
“Nhưng Vương Đằng cứ trở về như vậy, có bị phát hiện hay không?” Ngôn Cẩm Minh lo lắng nói.
“Ta cũng không biết, nhưng hắn đã nói mình nắm chắc, xem ra không phải là nói đùa, đợi thử xem.” Lâm Chiến nói.
Chuyện đã đến nước này, nói thêm gì đều là chuyện vô bổ. Ba người đám Liễu Yến chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi Vương Đằng quay về.
...
Vương Đằng vừa đi vào cửa động bên trái, bèn giao tiếp với Lâm Chiến thông qua phương thức truyền âm.
Hắn ở lại, dùng nguyên lực Hắc Ám phủ lên toàn thân, khởi động kỹ năng phong nặc, hoàn toàn ẩn giấu trong bóng đêm, theo dõi đám người Lưu Hoài Hưng.
Sau khi tiểu đội Chiến Hổ rời đi, bọn họ vẫn dừng ở chỗ cũ, thấp giọng bàn bạc gì đó.
Vương Đằng vội vàng bật công năng ghi âm của đồng hồ đeo tay.
“Lúc trước ta từng âm thầm phái người thăm dò ba cửa động này, cửa động bên trái có loài Hắc Ám cấp cao chiếm đóng, tiểu đội Chiến Hổ nhất định sẽ dữ nhiều lành ít. Đến khi bọn họ tiêu hao bớt lực lượng của loài Hắc Ám, chúng ta mới đến để giết chết chúng.” Lưu Hoài Hưng nói.
“Khà khà, sau hôm nay tiểu đội Chiến Hổ sẽ trở thành quá khứ rồi.” Diêu Quân cười hì hì nói: “Ban trưởng Lưu, ơn nghĩa này của ngươi, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Ừm.” Lưu Hoài Hưng gật đầu, mặt không biểu cảm.
Đám người Sùng Lượng hiển nhiên cũng biết rõ nội tình, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, thì vui mừng trong lòng.
“Lâm Chiến, đừng trách ta, là chính ngươi đắc tội người không nên đắc tội.” Sùng Lượng thầm nhủ trong lòng.
“Còn về cửa động bên phải, loài Hắc Ám cấp thấp bên trong, dựa vào thực lực của tiểu đội Lang Nha các ngươi, hoàn toàn có thể đối phó.” Lưu Hoài Hưng nói.
“Cửa động ở giữa này chắc chính là mục tiêu nhiệm vụ của ban trưởng Lưu các ngươi, đúng chứ?” Diêu Quân cười hỏi.
“Chuyện không nên hỏi, thì không cần hỏi quá nhiều.” Lưu Hoài Hưng thoáng nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
“Ok! Ok! Đám người các ngươi đấy, chính là vô vị như vậy. Chuyện gì cũng giấu giấu giếm giếm cực kỳ chặt chẽ.” Diêu Quân nhún vai, nói.
Lưu Hoài Hưng không nói thêm gì, dẫn thuộc hạ đi vào lối đi ở giữa.
Diêu Quân nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, cười nhạo nói: “Thứ gì đâu!”
“Cậu Diêu, suy cho cùng bọn họ vẫn là người của quân đội.” Khoé miệng Sùng Lượng co rút, không nhịn được thấp giọng nói.
“Yên tâm, ta chỉ nói sau lưng hắn mà thôi.” Diêu Quân liếc nhìn hắn, khoé miệng lộ vẻ khinh bỉ, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
...
Bóng dáng Vương Đằng dần hiện ra trong màn đêm, vẻ mặt không biểu cảm, một tia lạnh lẽo vụt qua trong mắt.
Chốc lát sau, không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng hắn cong lên một đường trêu tức.
Hắn lập tức quay ngược lại, đuổi theo đám người Lâm Chiến.
Nhìn thấy Vương Đằng quay về, mọi người thở phào một hơi.
“Thế nào rồi?” Lâm Chiến không nhịn được bèn hỏi.
Vương Đằng thuật lại nội dung cuộc trò chuyện của Diêu Quân và Lưu Hoài Quang một lượt, sắc mặt của đám người Lâm Chiến lập tức khó coi vô cùng.
“Cái tên chó Diêu Quân, lại muốn ám toán chúng ta.” Liễu Yến trực tiếp bùng nổ, há miệng mắng to.
“Còn có cái tên Lưu Hoài Quang kia nữa, lại cấu kết với Diêu Quân hãm hại chúng ta.” Sắc mặt Ngôn Cẩm Minh băng giá, hắn lạnh giọng nói.
“Diêu Quân chắc chắn đã cho hắn lợi ích gì đó, nếu không hắn sẽ gây khó dễ cho chúng ta không vô duyên vô cớ.” Lâm Chiến nói.
“Bây giờ làm thế nào đây. Loài Hắc Ám cấp cao, mấy người chúng ta chắc không thể đối phó nổi, nhưng suy cho cùng Lưu Hoài Quang là người của quân đội, mệnh lệnh hắn đưa ra, chúng ta không thể không đi hoàn thành.” Ngôn Cẩm Nguyệt buồn rầu nói.
“Chúng ta diễn một vở kịch cho bọn họ xem.” Vương Đằng mỉm cười thần bí, thong thả nói.
“Diễn kịch?” Đám người Lâm Chiến không nhịn được bèn nhìn về phía Vương Đằng, vừa tò mò vừa nghi hoặc.
“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, ngươi mau nói xem nào.” Liễu Yến trợn mắt nói.
“Chúng ta làm thế này… thế này, rồi như vậy… như vậy…” Vương Đằng ra hiệu cho mọi người sáp lại gần, sau đó thấp giọng giải thích.
Chốc lát sau, mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được phát ra tiếng cười hí hí hí.
“Ngươi hay lắm, thâm độc chết bọn chúng!” Liễu Yến hưng phấn nói với Vương Đằng.
Ánh mắt Lâm Chiến hơi kỳ quái, hắn ho khan một tiếng, nói: “Kế hoạch của ngươi ta thấy được đấy, nhưng phương pháp ẩn nấp của ngươi thật sự có thể ẩn giấu được loài Hắc Ám cấp cao sao?”