Chương 312: Chiến kỹ ‘Cuồng bạo’ của cự ma.
“Đây chính là loài Hắc Ám cấp cao, sao lại trông khá giống… Quỷ Hút Máu vậy?” Vương Đằng dần dần tưởng tượng các loại hình dáng của loài Hắc Ám cấp cao, nhưng hết lần này đến lần khác đều không ngờ tới, nó sẽ có hình dáng như thế này.
“Có cánh, nhất định có thể bay, vậy lại càng khó đối phó hơn!” Vẻ mặt của Vương Đằng càng nghiêm nghị, nhưng nghĩ tới kế hoạch mà hắn bàn bạc với bọn người Lâm Chiến, khóe miệng hắn lập tức hiện lên một nụ cười lạnh: “Dù nói như thế nào, trước hết cứ để cho bọn Lưu Hoài Hưng đi đầu làm trước. Nếu có thể nhân cơ hội giết chết loài Hắc Ám cấp cao này, dĩ nhiên là tốt nhất, nếu không giết được, thì chỉ có thể chạy trốn.”
Mưu đồ mà trước đây bọn người Lưu Hoài Hưng tính toán, hắn đi hố ngược lại bọn họ cũng là chuyện đương nhiên, không có chút áp lực nào.
Nhưng từ chỗ tướng quân Thẩm, tướng quân trấn thủ Ung Thành, hắn đã biết được loài Hắc Ám chính là kẻ thù chung của Nhân tộc, nếu gặp được, phải ra sức giết chết chúng, tránh để lại tai họa về sau.
Nếu có cơ hội, Vương Đằng cũng không ngại ra tay.
Đương nhiên tuy nói như thế, cũng không thể quá cứng nhắc, biết rõ không thể mà vẫn cố làm, thì không phải người anh dũng, mà là tên ngốc thì có!
Vương Đằng vừa đặt sức chú ý qua, vừa cẩn thận quan sát một phen, xác định không còn loài Hắc Ám cấp cao nào khác nữa.
Một con đã khiến bọn họ như gặp đại địch, nếu còn xuất hiện một hai con khác, thì nói đánh đấm cái rắm gì nữa.
Vương Đằng men theo đường cũ trở về, định sau khi tụ họp với bọn người Lâm Chiến sẽ nói tình huống mình vừa thấy cho bọn họ.
“Loài Hắc Ám kia khó đối phó, các ngươi có thể đi khoảng ba trăm mét về phía trước, nhưng nhớ lấy, không nên đi sâu hơn nữa. Ta lại qua chỗ đám người Lưu Hoài Hưng bên kia xem tình hình chút.” Vương Đằng nói.
“Ừm.” Nét mặt Lâm Chiến nghiêm nghị, hắn khẽ gật đầu.
Lần này, hắn thật sự bị đả kích không nhẹ, rõ ràng vừa thăng lên cấp Chiến Binh tứ tinh, vốn chuẩn bị làm một vố lớn, nhưng hiện giờ hắn cứ như đang làm vật cản chân, chẳng làm nên chuyện gì. Điều này khiến hắn cực kỳ uất ức và buồn bực.
Vương Đằng quay về chỗ ngã ba, ánh mắt chần chừ mấy giây, nhìn về hai lối đi, một lối ở giữa, một lối bên phải. Sau đó, hắn bước chân thật khẽ khàng, lặng yên không một tiếng động chui vào lối đi ở chính giữa kia.
So với Diêu Quân, Lưu Hoài Hưng đương nhiên đáng chú ý hơn.
Vương Đằng thi triển Tật Phong Bộ, âm thầm đi về phía trước hơn hai trăm mét với tốc độ cực nhanh. Lúc này, thi thể của một con chuột lớn trên mặt đất chợt hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nguyên lực Hắc Ám x4
Tinh thần x5
Thuộc tính trắng x8
Ba cái bong bóng thuộc tính lẳng lặng trôi lơ lửng phía trên thi thể, Vương Đằng nhặt thẳng lên, không nhìn kỹ, mà tiếp tục hướng về phía trước.
Càng đi sâu vào, thi thể mấy con chuột to lớn trên mặt đất càng ngày càng nhiều, phần lớn những con này đều bị bắn chết bằng súng trọng liên.
Mấy khẩu súng trọng liên kia nhất định đã được xử lý mất âm, nếu không đã sớm phát ra tiếng vang cực lớn trong hang động.
Hơn nữa, còn chẳng phải là loại mất âm theo hình thức máy móc, mà là nhờ vào phù văn, tạo nên công dụng mất âm, càng trở nên khó phát hiện hơn kiểu mất âm theo hình thức máy móc.
Vương Đằng đi thẳng một mạch bên trong lối đi, ước chừng gặp phải mười mấy con chuột khổng lồ màu đen nằm phơi thây trong lối đi, khiến cho việc nhặt thuộc tính của hắn phải gọi là sung sướng.
Hắn nhìn giao diện thuộc tính, tổng cộng thu được 93 điểm nguyên lực Hắc Ám.
‘Nguyên lực Hắc Ám’: 94/500 (nhị tinh)
Ngoài ra còn có 45 điểm thuộc tính tinh thần và 142 điểm thuộc tính trắng.
‘Tinh thần’: Linh cảnh (29.1/100)
‘Thuộc tính trắng’: 166
Quả nhiên đi theo sau người khác nhặt bong bóng thuộc tính mới là chính đạo sao?
Vương Đằng trầm ngâm suy nghĩ, sau đó thì gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Lúc này, có âm thanh đánh nhau truyền đến từ phía trước, Vương Đằng lập tức dừng bước, lặng lẽ sờ soạng tới.
Hắn hơi kinh ngạc trong lòng, bởi vì âm thanh này thật sự hơi nhỏ. Trên lý thuyết, cuộc chiến của các võ giả tuyệt đối không thể chỉ có chút âm thanh nhỏ bé này mới đúng.
Phía trước có một khúc cua, Vương Đằng nhìn thấy được tình hình bên trong, Lưu Hoài Hưng đang dẫn dắt thuộc hạ của hắn vây bắt tấn công ba bóng dáng có thân hình cao lớn.
Một màn sáng chặn ngang giữa lối đi, trên vách tường có ánh sáng nhẹ của phù văn phát ra.
“Khó trách! Thì ra âm thanh bị trận pháp phù văn cản lại, nhưng tại sao họ lại phải làm thêm động tác này chứ?”
Vương Đằng hiểu ra, cùng lúc lại hơi nghi ngờ. Việc trang bị súng trọng liên mất âm còn có thể nói là phối trí trang bị thường quy của quân đội họ, nhưng trước khi chiến đấu còn phải bố trí một trận pháp phù văn mất âm thì mục đích là gì?
Hắn cảm thấy không rõ lắm nên lập tức lướt mắt qua trận pháp phù văn, nhìn vào phía bên trong.
Ba bóng dáng bị nhóm Lưu Hoài Hưng vây bắt kia có vóc người tương tự như tộc Cự Nhân, nhưng dáng vẻ lại kinh khủng dữ tợn khác thường. Quần áo bọn chúng đang mặc hết sức thô ráp đơn sơ, dường như chỉ là da thú được lóc ra từ trên người dã thú, sau khi trải qua may vá đơn giản thì được dùng làm quần áo để mặc lên người.
Làn da lộ ra ở bên ngoài lớp quần áo có màu xanh lục, thậm chí còn có sọc vằn màu đen. Xương cốt của chúng thô to, dáng người cồng kềnh, nhìn sơ qua đã thấy lưng hơi còng. Phần đầu thoạt nhìn thấy to hơn gấp hai lần đầu của loài người, gương mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra ngoài, trong đôi mắt to như hai cái chuông đồng là hai con ngươi màu vàng nâu. aÁnh mắt đầy rẫy sự hung hãn và máu lạnh.
“Loại sinh vật này… cũng là loài Hắc Ám sao? “ Vương Đằng âm thầm kinh ngạc, tỏ vẻ bản thân thật sự đã được mở mang tầm mắt.
Tính cả loài Hắc Ám có thân hình khổng lồ này, đến nay hắn đã gặp qua tổng cộng ba loại hình thái của loài Hắc Ám rồi!
Lúc này, ngoại trừ ba con loài Hắc Ám kia ra, trên đất còn có bốn con đang nằm, nhưng rõ ràng là đã chết nhăn răng rồi.