Chương 327: Bá Đao Lý Hắc!
Hai ngày sau, Ung thành phía xa xa. Hai ngày nay đám Vương Đằng lẩn trốn, thoát khỏi sự truy lùng của võ giả quân đội, lượn một vòng lớn rồi cuối cùng mới quay về.
“Bọn họ biết đường về của chúng ta, liệu có vây ở ngoài thành không?” Lâm Chiến nói.
“Rất có thể.” Vương Đằng gật đầu.
“Quân đoàn Xích Hổ có thể một tay che trời à.” Liễu Yên tức giận nói.
“Liên lạc với võ quan Cực Tinh trước đã, để họ đến tiếp ứng chúng ta.” Vương Đằng trầm ngâm nói.
Lâm Chiến gật đầu, mở chức năng truyền tin của đồng hồ, phát tín hiệu đi.
Tuy đồng hồ là trang bị phù văn, có thể truyền tin ở dị giới nhưng cũng có một nhược điểm chính là nếu khoảng cách quá xa thì đối phương không thể nhận được tín hiệu.
Cho nên trước đó bọn họ mới không thể liên lạc được với võ quán Cực Tinh.
Một lát sau, Lâm Chiến mừng rõ nói: “Liên lạc được rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đón chúng ta.”
“Tốt quá, ta không tin quân đoàn Xích Hổ lại không coi võ quán Cực Tinh chúng ta ra gì.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Chuyện lần này chỉ dựa vào võ quán Cực Tinh chắc chắn không được.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Đám Lâm Chiến vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng cũng biết chuyện này huyên náo hơi lớn, võ giả cấp cao của quân đội đều bị điều động ra.
Hơn nữa bọn họ còn thả Lệ Thông Hải chạy.
Ông lão kia bị giam ở phòng giam số 99, rõ ràng không phải phạm nhân bình thường.
Tuy bọn họ cũng là bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này nhưng quân đoàn Xích Hổ sẽ không quan tâm những chuyện đó.
Suy cho cùng nếu chỗ dựa thiếu vững chắc thì e rằng bọn họ không tránh được một kiếp này.
Nửa tiếng sau, rất nhiều võ giả của võ quán Cực Tinh đi ra từ cổng thành, người đi đường xung quanh đều né tránh.
“Xảy ra chuyện gì thế? Võ quán Cực Tinh đi giao du tập thể hả?”
“Ngươi có mù không hả? Dáng vẻ bọn họ hùng hổ thế kia có giống đi giao du không?”
“Xem ra là xảy ra đại sự gì rồi.”
...
Mọi người không khỏi thấp giọng bàn luận.
Trong góc khuất, mấy võ giả của quân đoàn Xích Hổ cũng thấy được cảnh tượng này, không khỏi hỏi Lý Cương: “Lý thượng úy, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Xem ra bọn họ đã trở về rồi.” Sắc mặt Lý Cương rất khó coi, trầm giọng nói: “Đi, ta cũng muốn xem thử võ quán Cực Tinh bọn họ có dám cản trở quân đoàn Xích Hổ chúng ta bắt người không?”
Lý Cương mang theo mấy võ giả quân đoàn Xích Hổ đi ra, không hề yếu thế đi về phía đám người võ quán Cực Tinh.
Bên phía võ quán Cực Tinh, một người đàn ông to con bước ra, hỏi Lý Cương: “Các hạ xưng hô thế nào?”
“Lý Cương, thượng úy của quân đoàn Xích Hổ.” Lý Cương lạnh lùng nói.
“Trần Điền, chấp sự của võ quán Cực Tinh.” Người đàn ông to con đáp: “Chẳng hay người của võ quán Cực Tinh ta phạm phải chuyện gì mà khiến thượng úy Lý hưng sư động chúng như vậy?”
“Bằng mặt không bằng lòng, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, hại chết nhiều võ giả quân đội, sau đó vượt ngục, thả trọng phạm chạy thoát. Những tội danh này đã đủ chưa?” Lý Cương lạnh lùng nói.
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy lập tức xôn xao.
“Võ giả của võ quán Cực Tinh lại phạm phải trọng tội như vậy sao?”
“Tin tức động trời!”
“Việc này mà không xử lý tốt thì e rằng danh dự của võ quán Cực Tinh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
...
Trần Điền hơi biến sắc, kiên trì nói: “Đây chỉ là lời một phía của thượng úy Lý, rốt cuộc có phải như vậy hay không vẫn còn chưa xác định.”
“Ta lừa ngươi làm gì?” Lý Cương giận tím mặt, khí thế bạo phát, ép về phía Trần Điền.
Trên người Trần Điền cũng bộc phát ra khí thế tương xứng, đáp: “Thượng úy Lý, ngươi cứ bình tĩnh đừng nóng giận, chi bằng gọi đương sự ra đối chất xem.”
“Cũng được, ngươi gọi chúng ra đi.” Ánh mắt Lý Cương lóe lên, nói.
Trần Điền gửi tin qua đồng hồ, sau đó chờ đợi.
...
“Đi thôi, chấp sự Trần Điền gọi chúng ta qua.” Lâm Chiến nhận được tin tức, nói.
Đám Vương Đằng gật đầu, lao nhanh về phía cổng thành.
“Họ tới rồi.” Trần Điền mỉm cười, thấy mấy bóng người phía xa nhanh chóng lại gần.
Chờ mấy người Vương Đằng tới nơi, Trần Điền nhìn họ, nhíu mày nói: “Sao lại thành như vậy? Thôi bỏ đi, các ngươi thuật lại chuyện xảy ra một lần…”
“Bắt!”
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, Lý Cương đã ra lệnh.
Hơn mười võ giả thuộc hạ của hắn lập tức giơ súng phù văn lên, nhắm về phía đám Vương Đằng.
Mấy người Lâm Chiến hoảng hồn, không ngờ Lý Cương lại không kiêng nể gì như vậy.
“Thượng úy Lý, ngươi có ý gì?” Trần Điền biến sắc, giận dữ nói.
“Không có ý gì cả. Có lời gì thì theo ta về tổng bộ quân đoàn Xích Hổ trước rồi nói.” Lý Cương vẻ mặt không chút thay đổi nói.
“Quân đoàn Xích Hổ hành sự đều bá đạo như vậy sao?” Sắc mặt Trần Điền cực kỳ khó coi, lạnh lùng nói: “Họ là võ giả của võ quán Cực Tinh ta, không nói cho rõ ràng thì ai cũng đừng hòng đưa người đi.”
“Bắt! Ai dám phản kháng giết ngay tại chỗ.” Lý Cương không thèm để ý đến hắn, tiếp tục ra lệnh.
Đám võ giả quân đội vây lấy mấy người Lâm Chiến, Vương Đằng, súng phù văn ngắm vào chỗ yếu hại của họ, khoảng cách gần như vậy rất khó tránh thoát.
“Khinh người quá đáng!”
Trần Điền giận dữ trừng mắt, khí thế cả người bạo phát, nhắm về phía võ giả quân đội đang bao vây đám Vương Đằng.
Uỳnh!
Lý Cương lập tức chặn trước mặt hắn. Nắm đấm của hai người đụng nhau, không khí bạo tạc, sinh ra từng tràng tiếng nổ.
Đám Vương Đằng thấy bên này động thủ, cũng lao về phía các võ giả quân đội.
“Phụt!”
Nhưng trong nháy mắt xông lên, đám Lâm Chiến cũng bị thương nặng, miệng hộc máu tươi, bay ngược ra ngoài.
“Cấp Chiến Binh ngũ tinh.” Ánh mắt Vương Đằng ngưng lại, thấy gã đàn ông dễ dàng đánh bay mấy người.
Giữa những võ giả quân đội này lại ẩn giấu một võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh!
“Ngươi định bó tay chịu trói hay muốn ta tự mình động thủ bắt giữ ngươi?” Nét mặt võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh kia mang theo vẻ khinh miệt, cười nhạt hỏi Vương Đằng.
Vương Đằng không nói lời nào, niệm lực tinh thần rục rịch, Lưu Tinh chùy vận lực chờ phát động.
Hôm nay giết một cấp Chiến Binh ngũ tinh cũng không phải không thể.