Chương 326: Thoát thân.
“Lệ Thông Hải của phòng giam số 99 chạy rồi.” Môt người trong số đó nói. “Bớt nói nhảm đi. Lý Cương, bọn họ chạy về phía nào?” Người còn lại thì nóng vội, trực tiếp hỏi.
“Hướng tây bắc.” Người đàn ông tóc húi cua – Lý Cương không dám chậm trễ, vội vàng đáp.
“Chúng ta đi trước, các ngươi mau chóng đuổi theo.”
Vừa dứt lời, họ đã hóa thành kinh hồng phóng lên cao, biến mất ở đằng xa.
Lý Cương nhìn theo hướng họ biến mất, trong mắt toát lên vẻ ước ao.
Bỏ đi đôi cánh, ngự không mà đi!
Tối thiểu cũng là tiêu chí của võ giả cấp Chiến Binh thất tinh, mà hắn mới cấp Chiến Binh ngũ tinh, cách cấp bậc ấy còn một khoảng rất xa.
Hắn lập tức khôi phục thương thế, lại có mấy võ giả quân đội vỗ cánh bay qua giữa không trung.
“Ha ha ha, Lý Cương, sao ngươi lại chật vật như vậy!” Tiếng cười hả hê từ trên không vang lên.
“Cút!”
Lý Cương vốn đang phiền muộn, lúc này lại nghe được đồng sự xem thường, lập tức trừng mắt gầm lên.
“Ha ha ha…”
“Lý Cương nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa.”
Mấy bóng người kia cũng nhanh chóng đi xa.
Sắc mặt Lý Cương thay đổi mấy lần, hai cánh phía sau dang rộng, đã khôi phục lại như ban đầu, đuổi theo bọn họ.
...
Phía sau thành Xích Hổ là một vùng núi non trập trùng. Đám Vương Đằng xông thẳng về bên đó.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Sắc mặt Lâm Chiến tái nhợt, hỏi.
“Đi qua dãy núi này, hướng tây, quay về Ung thành.” Vương Đằng phân rõ phương hướng, trầm giọng nói: “Thế lực của quân đoàn Xích Hổ cực kỳ to lớn. Chúng ta đi nơi khác rất có thể sẽ không về được Địa tinh, mà ta từng có duyên gặp mặt tướng trấn thủ Ung thành là Thẩm tướng quân. Chỉ có ở Ung thành, chúng ta mới có cơ hội.”
Những người khác nghe vậy bèn gật đầu, không nghi ngờ gì cả.
“Tiểu tử Vương, chúng ta chia tay ở đây thôi.” Ông lão vẫn ngồi sau lưng Lâm Chiến đột nhiên lên tiếng.
“Tiền bối, ngươi muốn đi đâu?” Vương Đằng bất giác dò hỏi.
“Đi đâu cũng được, chúng ta có duyên gặp lại.”
Cả người ông lão chầm chậm bay lên không trung, sau đó nhìn về phía sau, khí thế trên người bộc phát ra, chọn một phương hướng, hóa thành kinh hồng bay đi xa.
“Nhớ kỹ, lão tử tên Lệ Thông Hải.”
Giọng hắn quanh quẩn bên tai Vương Đằng.
“Ông lão này thật sự là một cường giả.” Lâm Chiến trợn trừng mắt, nhìn ông cụ đột nhiên bay đi, cảm thấy có chút may mắn.
Ngộ nhỡ thật sự chọc tới đối phương, chỉ bằng chút thực lực của hắn còn chẳng đủ một cái tát của người ta.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy vệt lưu quang vụt ra từ trong thành Xích Hổ vốn hướng về phía họ nhưng đúng lúc này lại chuyển hướng, đuổi theo hướng ông lão rời đi.
“Lệ Thông Hải!” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, thầm lặp lại trong lòng.
“Cường giả của thành Xích Hổ bị dẫn đi rồi.” Liễu Yến vui vẻ nói.
Nhưng bọn họ lại lập tức biến sắc. Chỉ thấy ngay khi mấy vệt lưu quang đi xa, lại có mấy cỗ quang mang vọt ra từ trong thành Xích Hổ, đuổi theo hướng bọn họ.
“Lại có cường giả đuổi tới, đi mau!”
Bọn họ xông vào rừng núi, nhanh chóng xuyên qua.
“Như vậy không được, tốc độ quá chậm, mục tiêu cũng quá rõ ràng.” Chưa được bao lâu, Vương Đằng không khỏi nhíu mày nói.
Truy binh phía sau ngày càng gần, cấp Chiến Binh ngũ tinh có thể phi hành trên không, tốc độ cực nhanh.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Chiến hỏi.
“Vứt xe đi.” Vương Đằng chần chừ một lát, đáp.
“Vứt xe? Ngươi chắc chắn chứ?” Lâm Chiến khẽ biến sắc. Với tình hình bây giờ của họ, vứt xe không phải lựa chọn tốt đẹp gì.
“Tiểu Nguyệt bị thương, thể lực và nguyên lực của chúng ta đều tiêu hao. Nếu vứt xe thì có khả năng rất lớn sẽ bị đuổi kịp.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Tin ta đi!” Vương Đằng nghiêm túc nói.
“Được!”
Mấy người chỉ hơi do dự rồi quyết định vứt xe.
“Lấy vũ khí của các ngươi ra, đứng lên trên, ta mang các ngươi trải nghiệm cảm giác ngự khí phi hành.” Vương Đằng nói.
Một lát sau, mấy người đều đứng trên vũ khí của mình, xuyên qua rừng rậm.
“Niệm lực tinh thật thật sự quá thần kỳ.” Liễu Yến không khỏi cảm khái.
“Nếu không thì sao được xưng là thiên tài hiếm có khó tìm chứ.” Lâm Chiến tỏ vẻ hâm mộ nói.
Không thể không nói, dùng cách này tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa Vương Đằng lại giở mánh cũ, lần thứ hai thi triển phương pháp ẩn nấp, hoàn toàn dung nhập vào bóng tối.
Mấy bóng người đáp xuống chỗ đám Vương Đằng bỏ xe lại.
“Bọn họ biến mất rồi!”
“Máy thăm dò nguyên lực hoàn toàn không cảm ứng được dao động nguyên lực nữa.”
“Chắc chắn là phương pháp ẩn nấp, nếu không đã chẳng thể vượt ngục thành công.”
“Vậy thì phiền toái rồi. Phương pháp ẩn nấp, hơn nữa địa hình bên này cũng rất phức tạp, khó mà tìm được bọn họ.”
“Chia ra hành động đi.”
Mấy người nhanh chóng trao đổi, tản ra trong nháy mắt, tìm khắp xung quanh.
...
Sâu trong rừng rậm, một bóng người đáp xuống bên cạnh đầm nước, ánh mắt quét khắp xung quanh nhưng không có thu hoạch gì.
Grừ!
Bống nhiên, một tiếng gầm giận giữ vang lên từ trong rừng cây bên cạnh, một bóng đen đánh về phía bóng người kia.
“Cút!” Người nọ giận dữ quát lên, một quyền đập chết bóng đen vừa nhào đến, chửi một tiếng xui xẻo, sau đó xoay người đi ra.
Dưới đáy hồ sâu, đám Vương Đằng ngừng thở, nằm dưới vùng nước tối đen.
“Người đó đi rồi.” Lâm Chiến truyền âm nói.
“Không vội, đợi một lát.” Vương Đằng lắc đầu nói.
Lúc này, sắc mặt hắn hơi tái đi, niệm lực tinh thần và nguyên lực đều tiêu hao nghiêm trọng.
May mà gần đây thuộc tính tinh thần và nguyên lực Hắc Ám tăng lên không ít, bằng không thể sự không thể chèo chống được đám Lâm Chiến.
Sau một lúc lâu, bóng người đã rời đi kia lại trở về bên đầm nước, thấp giọng lẩm bẩm: “Xem ra không ở đây rồi.”
Lúc này hắn không quay lại nữa nhưng đám Vương Đằng vẫn đợi rất lâu.
Hơn mười phút qua đi, mấy người mới từ từ nổi lên từ đáy nước. Vương Đằng và Liễu Yến lập tức dùng nguyên lực hệ Hỏa hong khô quần áo trên người.
Ba người Lâm Chiến toàn thân ướt đẫm, u oán nói: “Các ngươi chỉ biết đến bản thân thôi, hong cho chúng ta với chứ.”
“Hì hì.” Vương Đằng và Liễu Yến cười xòa, lập tức hong khô quần áo trên người họ.
Sau đó mấy người lại bước vào trong bóng tối…