Chương 329: Chất vấn (2)
Thẩm tướng quân khoát tay, nói với đám người tiểu đội Chiến Hổ: “Hắn nói có thật không?” Đám Lâm Chiến, Liễu Yến thấy Lý Cương hoàn toàn xuyên tạc sự thật, nhất thời giận không kìm được.
“Vương Đằng, Lâm Chiến, các ngươi có lời nào cứ việc nói ra. Nếu bị oan uổng, võ quán Cực Tinh chúng ta ắt sẽ không bỏ mặc. Cho dù Lý Hắc ta không gánh được, cũng tự có tổng quán chủ ra mặt thay các ngươi.” Lý Hắc bình tĩnh nói.
“Nói láo. Ta vu oan cho chúng làm gì?” Lý Cương giận dữ, dù lúc này đối mặt với Bá Đao Lý Hắc hung danh hiển hách, hắn cũng trừng mắt nhìn lại.
“Được rồi, để cho họ nói đi.” Võ giả thất tinh của quân đoàn Xích Hổ nói.
Vương Đằng cười lạnh lùng, đứng ra nói: “Thẩm tướng quân, chú Hắc, rốt cuộc có phải như hắn nói hay không, các ngươi nghe xong mấy đoạn ghi âm này là biết.”
Dứt lời, hắn thao tác trên đồng hồ, bên trong truyền ra vài đoạn đối thoại.
“Ba hang động này ta đã phái người âm thầm thăm dò trước. Hang động bên trái có loài Hắc Ám cao cấp chiếm cứ, tiểu đội Chiến Hổ nhất định lành ít dữ nhiều. Chờ bọn họ tiêu hao thực lực của loài Hắc Ám, chúng ta lại đi vào săn giết.”
“Ha ha, tiểu đội Chiến Hổ sau hôm nay là thành quá khứ rồi.”
“Tiểu đội trưởng Lưu, ân tình này của ngươi ta xin ghi nhớ.”
...
“Bên tiểu đội Chiến Hổ đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, xem ra đã gặp phải phiền toái rồi. Nhưng loài Hắc Ám cao cấp vẫn chưa lao ra, chứng tỏ bọn họ còn chưa thất bại hoàn toàn, cũng đến lúc chúng ta ra sân rồi.”
“Không thì cứ chờ thêm một lát đi, tốt nhất là để loài Hắc Ám cao cấp giết chết bọn họ rồi chúng ta mới ra tay.”
“Đi vào trước đa, có ra tay hay không thì xem tình hình mà làm.”
...
“Những chuyện này đều do ngươi và Lưu Hoài Hưng giở trò quỷ đúng không.”
“Là ta làm thì sao nào?”
“Ngươi đừng tỏ vẻ sống chết mặc bay nữa, ta ghét nhất là loại người như ngươi, sắp chết đến nơi rồi còn giả bộ cho ta xem.”
“Tiểu nhân!”
“Ôi chao, đội trưởng Lâm, ngươi nói không sai. Ta chính là tiểu nhân, Kiếp sau phải nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đắc tội tiểu nhân, nhất là tiểu nhân có tiền có thế.”
...
Phát ghi âm xong, Vương Đằng không nói lời nào, lui về bên cạnh đám Lâm Chiến.
Ba tên võ giả cấp Chiến Binh thất tinh bên quân đoàn Xích Hổ hơi biến sắc.
“Hay lắm.” Lý Hắc sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói.
Thẩm tướng quân nét mặt khó coi, lớn tiếng mắng: “Các ngươi làm gì thế hả? Hả? Làm cái gì thế?”
Lý Cương biến sắc, gương mặt lập tức tái mét không còn sắc máu, chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu. Cả người hắn lung lay, khó tin hét lên: “Không thể nào!”
“Có cái gì không thể?” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy? Hay là chính tai nghe được?”
“Nếu không phải ngươi tự cho là đúng, ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho bọn ta thì liệu có ầm ĩ đến mức này không?”
“Nếu không phải ngươi nghe lời một phía, chỉ bằng lời nói của Lưu Hoài Hưng đã khép bọn ta vào tội chết thì việc gì bọn ta phải vượt ngục?”
“Bọn ta không trốn, chẳng lẽ ngồi trong ngục chờ chết sao?”
Từng tiếng chất vấn khiến Lý Cương không ngừng lui lại, sắc mặt tái nhợt dần đỏ lên, lại từ đỏ sẫm chuyển sang tím đen, tâm linh chịu đả kích cực lớn.
“Làm càn!” Võ giả thất tinh của quân đoàn Xích Hổ thấy cảnh tượng như vậy, khí thế bộc phát, quát to.
“Ta làm càn?” Vương Đằng không hề tỏ ra yếu thế, lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương: “Là ta làm càn hay là các ngươi quá đáng?”
Một cỗ khí thế bén nhọn phát ra từ trên người Vương Đằng, tựa như một thanh đao đằng đằng sát khí, chém về phía võ giả cấp Chiến Binh thất tinh.
“Ngươi nghĩ ta không dám chém ngươi sao?” Lý Hắc lạnh lùng nói.
Võ giả thất tinh kia sắc mặt tái nhợt nhưng lập tức thẹn quá hóa giận: “Lý Hắc, ngươi dám đối địch với quân đoàn Xích Hổ ta!”
“Đối địch thì sao? Lão tử rong ruổi sa trường, chữ tử treo trên đầu, đã từng biết sợ ai?” Cơ thể già nua của Lý Hắc dường như ẩn chứa khí phách thà chết không lùi, khiến mấy võ giả quân đoàn Xích Hổ đều biến sắc, rõ ràng là cực kỳ kiêng kỵ hắn.
“Đủ rồi!”
Thẩm tướng quân lạnh lùng quát.
“Các ngươi xem đây là đâu? Đều là người có tuổi cả rồi, nói chuyện không biết dùng đầu óc hả?”
Tên võ giả thất tinh của quân đoàn Xích Hổ hừ lạnh, cuối cùng không nói gì nữa, ngồi xuống.
“Thẩm tướng quân, ngươi phân xử xem, rốt cuộc ai đúng ai sai?” Lý Hắc nói.
“Chuyện này đã rất sáng tỏ. Lưu Hoài Hưng của quân đoàn Xích Hổ và tiểu đội Lang Nha hãm hại tiểu đội Chiến Hổ, Lý Cương tắc trách, tin lời thuộc hạ, cuối cùng gây ra một loạt hậu quả ác tính.” Thẩm tướng quân nói.
“Không thể nào. Sao Lưu Hoài Hưng lại gạt ta được, sao hắn dám gạt ta? Ghi âm này chắc chắn là tiểu đội Chiến Hổ ngụy tạo.” Lý Cương đột nhiên kêu lên.
Thẩm tướng quân không khỏi nhíu mày.
“Câm miệng!” Võ giả thất tinh của quân đoàn Xích Hổ phẫn nộ quát: “Còn không ngại mất mặt à?”
Hắn lập tức quay đầu nói với Thẩm tướng quân: “Dù sao việc này cũng liên quan đến nhân viên nội bộ của bọn ta, còn cần chờ xác minh lại, đồng thời xin quân chủ quyết định.”
“Sao nào, bây giờ không chiếm lý nữa nên muốn chạy à?” Lý Hắc giễu cợt nói.
“Lý Hắc, người đừng có quá đáng.” Võ giả thất tinh kia lập tức bùng nổ.
“Được rồi lão Lý, ngươi bớt tranh cãi đi. Quân đoàn Xích Hổ có lỗi trước nhưng ngươi cũng không nên làm căng quá. Đây không phải chuyện đùa, quả thật cần điều tra rõ ràng. Tin rằng quân đoàn Xích Hổ chắc chắn sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng.” Thẩm tướng quân cũng rất bất đắc dĩ. Sự việc náo loạn đến mức này, đã không còn dùng một hai câu là nói rõ được nữa, hắn chỉ đành đứng ra giảng hòa.
“Hừ, tiểu đội Chiến Hổ các ngươi thả trọng phạm chạy thoát, đến lúc đó cũng phải cho chúng ta một câu trả lời thích đáng.”
Võ giả thất tinh của quân đoàn Xích Hổ giận dữ hừ một tiếng, mang theo đám người Lý Cương thất hồn lạc phách, phất tay bỏ đi.
“Ài, xem chuyện này náo loạn thành thế nào kìa.” Thẩm tướng quân lắc đầu thở dài.
“Thẩm tướng quân, lần này đa tạ ngươi, chúng ta cũng cáo từ thôi.” Lý Hắc đứng lên nói.