Chương 330: Vi sư dẫn ngươi đi đòi công đạo
“Đừng khách khí, ta cũng không làm được gì cả.” Thẩm tướng quân nói. “Nếu không có ngươi thì chắc gì quân đoàn Xích Hổ đã dễ nói chuyện như vậy.”
Lý Hắc lại nói cảm ơn, sau đó mang đám Vương Đằng rời đi.
...
Trên đường về, Lý Hắc nói với đám Lâm Chiến: “Các ngươi không cần lo lắng, chuyện này võ quán Cực Tinh chúng ta sẽ không bỏ mặc.”
“Cảm ơn chú Hắc.” Lâm Chiến cảm kích nói.
Nói thật, đối mặt với con quái vật khổng lồ như quân đoàn Xích Hổ, đám Lâm Chiến vốn chẳng có chút tự tin nào. Lần này có thể bảo toàn tính mệnh đã là may mắn lắm rồi.
Giờ Lý Hắc còn bảo đảm đòi lại công đạo cho bọn họ, họ có gì không hài lòng nữa chứ.
Lý Hắc khoát tay, cười nói: “Thật ra ta lại rất tò mò làm sao các ngươi trốn ra được.”
Đám Lâm Chiến bèn thuật lại quá trình chạy trốn của họ nhưng cũng che giấu chuyện Vương Đằng sở hữu niệm lực tinh thần đi. Đây cũng là điều mà trước đó Vương Đằng đã dặn dò họ, hắn không muốn quá nhiều người biết việc này.
Lần này đám Lâm Chiến hoàn toàn dựa vào Vương Đằng mới giữ được mạng, không chỉ vô cùng cảm kích hắn mà còn coi hắn như người một nhà, tự nhiên sẽ không để lộ bí mật này.
Nghe đám Lâm Chiến ngươi một câu ta một câu kể lại sự việc, Lý Hắc tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ ngươi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy.”
Vương Đằng vội vã khiêm tốn vài câu.
Lý Hắc mỉm cười, không nói gì nữa. Với nhân vật từng đi qua núi thây biển máu như hắn, thiên tài bắt gặp thật sự quá nhiều, thậm chí thiên tài bị hắn đánh bại giết chết cũng có cả một đám. Tuy thực lực của Vương Đằng khiến hắn kinh ngạc nhưng cũng không đến mức quá ngạc nhiên.
Hơn nữa chuyện bồi dưỡng thiên tài không liên quan gì đến hăn, hắn cũng lười quản, võ quán Cực Tinh sẽ có những người khác quan tâm.
Mọi người về phân bộ của võ quán Cực Tinh ở Ung thành giao nhiệm vụ, sau đó chuẩn bị quay về Địa tinh dưỡng thương.
Trong quá trình chạy trốn, bọn họ bị thương không ít, đặc biệt là đám Lâm Chiến, e rằng không đến bảy tám ngày thì chẳng thể nào khôi phục lại hoàn toàn.
Xuyên qua vết nứt không gian quay về Địa tinh, mọi người đều có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
“Mỗi lần từ dị giới trở về đều thấy may mắn vì mình còn sống. Mà lần này cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.” Lâm Chiến cảm khái nói.
Vương Đằng cũng hơi bùi ngùi, càng có hiểu biết sâu hơn về thế giới võ giả.
“Đội trưởng, chúng ta chia tay ở đây thôi. Ta quyết định quay về trường học.” Vương Đằng nói.
Trên người hắn có thương tích, nếu cứ quay về nhà như vậy chắc chắn sẽ khiến cha mẹ lo lắng.
Hơn nữa, trong trường học có thể dùng học phần mua các loại thuốc trị thương, khá tiện lợi. Kỳ nghỉ vẫn còn ba ngày, rất nhiều học sinh chưa quay lại trường, sẽ không ai quấy rầy hắn, cho nên trường học chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
“Được, có việc gì thì liên lạc nhé.” Lâm Chiến nói.
Vương Đằng gật đầu, sau đó bắt xe rời đi.
“Tiềm lực của hắn quá lớn, rất nhanh thôi tiểu đội chúng ta sẽ chẳng giữ chân được hắn nữa.” Ngôn Cẩm Minh nói.
“Đúng vậy.” Đám Lâm Chiến và Liễu Yến không khỏi thở dài.
...
Vương Đằng về tới trường học, lúc đi qua cổng bèn chào bác bảo vệ một tiếng.
“Đã về rồi à? Ấy, sao ngươi lại bị thương thế kia?” Bác bảo vệ nhíu mày nói.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là gặp chút chuyện ngoài ý muốn, đã giải quyết xong rồi.” Vương Đằng lắc đầu, không kể cụ thể: “Bác à, ta không nói chuyện nữa, người ngợm bẩn quá, về đi tắm trước đã.”
“Được rồi, mau đi đi.” Bác bảo vệ nhìn hắn đi xa, không khỏi lắc đầu.
Vương Đằng đến phòng Hậu cần đổi hai bình thuốc trị thương, thuốc bôi và thuốc uống, tiêu hết ba trăm học phần, khiến hắn lòng đau như cắt.
Sau đó quay về ký túc xá.
Tuy hắn đánh bại mấy sinh viên trong top 100 nhưng lại không đổi ký túc xá với họ, vẫn ở phòng 1 khu C.
Dù sao cũng phải khiêu chiến từng người một, nếu mỗi lần khiêu chiến lại phải đổi ký túc xá thì chẳng phải quá phiền phức sao. Cho nên chờ khiêu chiến xong đàn anh đứng top 1 rồi đổi lại cũng không muộn.
Vương Đằng cầm quần áo đi vào phòng tắm, cởi đồ ra, mở vòi sen, để nước lạnh cọ rửa từ đầu đến chân.
Nước lạnh dội qua vết thương trên người truyền đến từng trận đau buốt, khiến cơ mặt hắn không khỏi nhăn lại.
Vết máu trôi đi theo dòng nước.
Mười phút sau, hắn tắm xong, sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm.
Lấy thuốc mỡ xoa lên vết thương, sau đó quấn băng lại.
Một lát sau, xác ướp ra lò.
“Trông thế này có bị người ta xem là biến thái không nhỉ?” Nhìn dáng vẻ của mình trong gương, Vương Đằng không khỏi cười khổ.
Lúc này sắc trời không còn sớm nữa, cả người hắn uể oải, tinh thần thả lỏng ngã xuống giường ngủ say.
Hôm sau tỉnh lại đã là hơn mười một giờ, bụng hắn réo òng ọc vì đói.
“Đi căn tin ăn một bữa thôi.”
Hắn đang định ra ngoài, phát hiện máy liên lạc trên đồng hồ có mấy tin nhắn, đều là Đàm Đài Tuyền gửi tới.
Rõ ràng nàng đã biết Vương Đằng trở về.
Nhưng khiến Vương Đằng lấy làm lạ là, ngày quốc khánh nàng lại không phải ra ngoài, chẳng lẽ vẫn ở trong nhà suốt sao?
Tin nhắn đầu tiên gửi lúc tám giờ sáng: “Đến nhà ta đi.”
Chín giờ: “Sao còn chưa tới.”
Mười giờ: “Đồ đệ ngu ngốc của ta ơi, nếu không đến thì ngươi chết chắc rồi.”
...
Thấy tin này, trên trán Vương Đằng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cảm giác không ổn cho lắm.
Vội vã bật dậy khỏi giường, thay quần áo, vọt ra khỏi phòng.
“Không biết hôm nay có được ké bữa cơm không nhỉ?” Vương Đằng xoa bụng, chạy đến nhà Đàm Đài Tuyền.
Nói thật, hắn thèm thuồng linh thực mà Đàm Đài Tuyền thường ăn đã lâu, dù sao cũng là đồ ăn do linh trù đại sư làm ra, người bình thường không được ăn bao giờ.
Phi, bây giờ chẳng phải hắn nên nghĩ làm sao giữ được cái mạng chó trước mới là quan trọng nhất hả? Còn mơ ăn uống gì.
Đến nhà Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng thở hổn hển, làm vẻ mặt mỉm cười ngoan ngoãn lễ phép, ấn chuông cửa.
Cánh cửa mở ra, giọng nói lười biếng không đứng đắn của Đàm Đài Tuyền truyền ra.
“Đồ đệ ngu ngốc của ta ơi, mới ra ngoài mấy ngày mà tin nhắn vi sư gửi đã không coi ra gì rồi sao…”