Chương 344: Ta thi được một trăm là vì bài thi chỉ có một trăm điểm
“Ta cũng dưới điểm chuẩn, được có năm mươi sáu điểm.” Nhiêu Bang thở dài, cảm giác cuộc đời rơi xuống đáy vực. Những người như họ đều là thiên tài đứng đầu trong trường cấp ba. Ai ngờ đến bài kiểm tra đầu tiên vừa vào đại học lại dưới cả điểm chuẩn!
Các sinh viên kêu rên không ngừng, dường như phải chịu đả kích rất lớn.
Điểm cao nhất là bảy mươi lăm, có một nữ sinh dịu dàng hòa nhã tên Tả Khâu Đồng còn cao hơn Hướng Thừa ba điểm.
Lúc nghe được điểm của nàng, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Không ngờ bình thường Tả Khâu Đồng rất kín tiếng vậy mà lại thi được điểm cao nhất.
Vương Đằng nhìn thoáng qua nữ sinh kia. Dịu dàng hòa nhã, thuộc loại ưa nhìn, đối mặt với ánh mắt của những người khác, nàng hơi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng.
“Thật sự là người không thể nhìn vẻ bề ngoài.” Trong lòng Vương Đằng thầm cảm thán.
“Thấy điểm của mình rồi, không nghĩ ta vu oan cho các ngươi nữa chứ.” Sa Trúc Tu nói.
Các sinh viên đều hơi xấu hổ.
“Quay về không chỉ chép sách mà còn phải sửa lại bài thi. Tiết sau ta lại giảng.” Sa Trúc Tu nói tiếp.
“Được rồi, tan học.”
Lúc này, Hướng Thừa chợt do dự, nói: “Thầy ơi, có phải ngươi còn sót một người không?”
Mọi người kinh ngạc.
“Sót một người?”
“Đúng rồi, hình như vừa rồi không thấy tên Vương Đằng. Không phải hắn cũng thi hả?”
“Đúng vậy, không nghe được điểm của Vương Đằng.”
Sa Trúc Tu cũng ngẩn ra, hơi có thâm ý nhìn Hướng Thừa, nói: “Quả thật sót một bài nhưng ta cố ý không để cho các ngươi xem, các ngươi thật sự muốn biết à?”
Tim Hướng Thừa hẫng một nhịp.
“Thầy cứ nói đi, dù sao bọn ta đều thi kém như vậy, đả kích mãnh liệt hơn một chút cũng chẳng sao.”
Tất cả mọi người không ngốc, đều nghe ra được ám chỉ từ trong lời giáo viên.
“Xem ra ta đã coi thường các ngươi rồi, sức chịu đựng tốt đấy.” Sa Trúc Tu cười híp mắt gật đầu, cũng không phí lời, nói thẳng: “Vương Đằng, một trăm điểm.”
“Phập!”
Mọi người như bị một tiễn xuyên tim, mở to mắt, sửng sốt nhìn Sa Trúc Tu.
“Đừng nhìn ta, điểm số không sai, đây là điểm của Vương Đằng. Giờ các ngươi biết vì sao ta không để cho các ngươi đọc điểm của hắn chưa.” Sa Trúc Tu bất đắc dĩ. Vừa nãy còn khen sức chịu đựng của họ tốt, kết quả đảo mắt đã bị vả mặt, một đám giống như mất hồn.
Hướng Thừa quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, nhìn thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, giống như thi được một trăm điểm vốn không phải chuyện gì lớn, nhất thời cảm giác xấu hổ vô cùng, mặt mũi nóng ran.
“Vương Đằng thật là lợi hại!” Tả Khâu Đồng cũng nhìn về phía Vương Đằng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự khâm phục.
“Đáp án của Vương Đằng rất chuẩn xác. Tiết sau ta sẽ lấy đó làm ví dụ để giảng cho các ngươi.” Sa Trúc Tu nói xong dừng một chút, lại nói: “Bạn học Vương Đằng, ngươi có kinh nghiệm học tập gì thì hãy chia sẻ cho các bạn cùng biết.”
“Cũng không có kinh nghiệm gì, ta cảm thấy phương pháp của thầy Sa rất tốt. Chép sách là được rồi, mười lần không đủ thì chép một trăm lần, chăm chỉ khiến người ta trở nên xuất sắc. Các bạn học cố lên nhé, ta xem trọng các ngươi đó.” Vương Đằng bắt đầu ba hoa.
“Phập!”
Một trăm lần!!!
Các sinh viên lại cảm giác ngực trúng một tên.
Quá độc ác!
Đờ cờ mờ quá độc ác!!
Đây vốn dĩ không phải lời con người có thể nói ra. Vương Đằng, ngươi chính là ma quỷ.
Cuối cùng Sa Trúc Tu cũng không để sinh viên lớp Đan Đỉnh một chép sách một trăm lần. Dù sao nghĩ đến chép một trăm lần quyển sách dày như từ điển thật sự có chút vô nhân đạo.
Các sinh viên lớp Đan Đỉnh một đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mát nhìn Vương Đằng lại tràn ngập u oán.
Ngay cả Tả Khâu Đồng trước đó còn bội phục Vương Đằng, lúc này cũng không khỏi oán giận.
Ôi, một trăm lần thật sự quá đáng sợ.
Tim Vương Đằng có bị thâm không mà sao bạn thâm độc quá vậy.
Vương Đằng làm như không thấy ánh mắt của mọi người, tỏ vẻ ‘ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi’, đi ra khỏi lớp.
“Vương Đằng!”
Mới vừa ra khỏi phòng học, sau lưng vang lên giọng nói của Hướng Thừa.
Hướng Thừa tìm Vương Đằng làm gì?
Các sinh viên vốn đang định rời đi, lúc này cũng không khỏi dừng bước.
“Có chuyện gì không?” Vương Đằng hỏi.
“Lần này lớp bọn ta chỉ là không ôn tập tốt mới thi kém như vậy. Lần sau bọn ta sẽ không thua ngươi.” Hướng Thừa nói.
Vương Đằng nhìn quanh một vòng, hỏi mọi người: “Các ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”
“Đúng vậy, bọn ta chỉ là không ôn tập tốt thôi, lần sau chắc chắn sẽ không bị điểm kém như vậy.”
Đây vốn là chuyên môn của bọn họ, Vương Đằng xem như người ngoài, dù thế nào cũng không thể mất mặt trước một người ngoài được.
Rất nhiều người lần lượt hùa theo, dù điểm thi có qua được Vương Đằng hay không cũng không thể kém hơn về khí thế.
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính. Nhặt thuộc tính lâu như vậy, nhận biết linh dược đã đạt tới cấp tinh thông.
Nhận biết linh dược: 350/1000 (tinh thông)
Ở giới luyện đan, nhận biết linh dược có sự phân chia cấp bậc bất thành văn, từ thấp đến cao lần lượt là nhập môn, thông thạo, tinh thông, đại sư, tông sư...
Mà cấp tinh thông đã là trình độ giảng viên trường học.
Nói cách khác, nhận biết linh dược của hắn đã đạt tới tiêu chuẩn giảng viên rồi.
Hắn nhìn mọi người, nở nụ cười: “Xem ra các ngươi còn không hiểu được chênh lệch giữa các ngươi và ta. Các ngươi còn đang cố gắng hướng tới một trăm điểm, mà ta chỉ thi được một trăm điểm, là bởi vì... Bài thi chỉ có một trăm điểm thôi!”
“....”
Nói xong Vương Đằng cũng không quan tâm mọi người là tâm trạng gì, xoay người rời khỏi.
Đợi cho hắn đi xa, sinh viên của lớp Đan Đỉnh một rốt cuộc phản ứng lại, nháy mắt bùng nổ tại chỗ.
“Quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!”
“Nhưng mà sự thật có vẻ đúng như hắn nói. Các ngươi đừng quên, hắn làm xong bài thi này chỉ tốn nửa tiếng.”
“Đệt, đừng có nâng bi hắn hạ thấp mình nữa. Nửa tiếng thì thế nào, biết đâu mấy câu hỏi này trúng vào sở trường của hắn thì sao.”
“Đúng vậy đúng vậy. Lần sau chúng ta nhất định phải thi tốt hơn hắn, ta không tin hắn kiểm tra lại cũng có thể được một trăm.”
...
Sắc mặt Hướng Thừa có chút khó coi. Hắn xem Vương Đằng như đối thủ, kết quả hình như Vương Đằng còn chẳng thèm để tâm tới hắn, loại cảm giác chết tiệt này!