Chương 343: Chăm chỉ khiến người ta trở nên xuất sắc, các bạn học cố lên
Lớp trưởng phát đề thi cho mỗi người, cuối cùng đến lượt Vương Đằng, trên tay vừa vặn còn dư lại một đề thi. Rõ ràng giảng viên đã chuẩn bị một phần riêng cho Vương Đằng. Trong lòng lớp trưởng bất đắc dĩ nghĩ sao đi đến đâu cũng gặp tên này vậy.
Thiên phú võ đạo tốt thì thôi đi, lại còn có thiên phú về cả thảo dược nữa, đúng là phạm quy mà.
“Không biết ngươi có thể thi được bao nhiêu điểm?” Hắn tức giận đặt bài thi trên bàn Vương Đằng, xoay người quay về chỗ của mình.
Vương Đằng lắc đầu, nhìn vào bài thi.
Thời gian thi bắt đầu.
Sinh viên kêu khổ thì kêu, song lúc này chỉ đành nghiêm túc làm bài thi.
Nhất thời trong lớp chỉ còn lại tiếng bút đưa sột soạt trên giấy.
“Đề này cũng không khó lắm nhỉ?” Vương Đằng nhìn lướt qua đề bài, bắt đầu múa bút thành văn.
Chưa đến nửa tiếng đã làm xong bài thi, hắn bèn nộp bài chuẩn bị rời đi.
Xem ra hôm nay không nhặt được thuộc tính gì rồi.
“Bạn Vương Đằng xong rồi à?” Sa Trúc Tu hơi kinh ngạc, nhìn đề thi viết đầy chữ, không ngờ hắn thật sự làm xong, rồi lại nhíu mày nói: “Ngươi không kiểm tra lại sao?”
“Không cần ạ. Đề thi này không có gì khó hết.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Không có gì khó?” Sa Trúc Tu không khỏi nhìn hắn.
Đề thi này là hắn tự ra đề, có một vài câu hỏi vẫn là hơi khó. Đối với tân sinh viên mà nói, cơ bản không thể trả lời hết toàn bộ.
Nhất là hai câu cuối cùng, độ khó nhân lên gấp đôi. Với sinh viên nghiên cứu không sâu về thảo dược, có thể trả lời được một hai ý đã không tệ rồi, mà Vương Đằng lại nói là không có gì khó?
“Ngươi ngồi chờ một lát, ta chữa thử bài thi của ngươi.”
Thấy Vương Đằng khẩu khí lớn như vậy, Sa Trúc Tu tò mò cúi đầu chữa bài thi tại chỗ.
Vương Đằng không biết làm sao, chỉ có thể trở lại chỗ ngồi.
Các bạn học khác trong lớp nhìn thấy cảnh này, cũng vô cùng kinh ngạc, mới đó mà Vương Đằng đã làm xong rồi?!
Chắc không phải viết bừa đáp án đấy chứ?
Rất nhiều người đều tăng tốc làm bài. Lại qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng có người nộp bài thi, chính là lớp trưởng của lớp Đan Đỉnh một.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn.
“Í... Hắn tên gì ấy nhỉ? Hướng cái gì?”
Vương Đằng chỉ thi thoảng đến học ké, bạn học khác trên lớp cũng đều kêu là lớp trưởng, vắt óc hồi lâu còn chẳng nhớ nổi tên đối phương.
Sa Trúc Tu bên kia đã chữa xong bài thi của Vương Đằng, không khỏi thở dài. Tiểu tử Vương Đằng này thật sự khiến hắn phải kinh ngạc.
Nhìn thấy lớp trưởng Hướng Thừa đi lên nộp bài thi, hắn không thể không lật úp bài thi lại. Điểm số này vẫn đừng nên cho bọn họ thấy thì hơn, tránh đả kích người ta.
Sau khi Hướng Thừa nộp bài xong, Sa Trúc Tu cũng chữa thẳng luôn.
Phía sau lần lượt có thêm sinh viên nộp bài thi. Đề không dài, trước khi tan học, mọi người đều làm xong bài thi, còn thừa không ít thời gian.
“Các ngươi đọc sách trước đi, ta sửa bài thi đã.” Sa Trúc Tu nói.
Lại qua hai mươi phút, cách tan học còn một lúc.
Sa Trúc Tu chữa xong bài thi cuối cùng, đứng lên, nhìn lướt qua toàn bộ sinh viên, trong lòng thở dài.
So với bài thi của Vương Đằng, điểm thi của những người khác quả thực không nỡ nhìn.
Xem ra phải cho chút kích thích mới được!
“Các bạn lớp ta thi không được tốt lắm, quay về chép sách nhận biết linh dược mười lần, tháng sau nộp lại cho ta.” Hắn bình tĩnh nói.
“A!!!”
Các sinh viên không khỏi kêu to.
“Mười lần!”
“Đừng, thầy ơi, sẽ chết người đó!”
“Thầy, rốt cuộc bọn ta thi được bao nhiêu điểm mà ngươi phải trừng phạt bọn ta như vậy?”
“Đúng vậy, tốt xấu gì cũng để bọn ta biết bọn ta chết như thế nào chứ.”
...
“Nếu các ngươi đã nói vậy… Lớp trưởng, ngươi đi lên phát bài thi rồi đọc điểm cho các bạn nghe đi.” Sa Trúc Tu nói.
Hướng Thừa lại bị ép làm culi.
Hắn cầm lấy sấp bài thi trên bục giảng, lại phát hiện bên cạnh còn một bài thi đặt riêng.
“Thầy, bài thi này thì sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Bài thi này ngươi đừng quan tâm, đi phát những bài khac là được.” Sa Trúc Tu nói.
Hướng Thừa ôm lòng nghi ngờ, cũng không nói gì nữa, đi xuống phát bài thi.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra bài thi đầu tiên lại là của hắn.
Nhìn thấy điểm số, hắn hơi biến sắc: “Bài thi tròn điểm mà ta chỉ được bảy mươi hai điểm?”
Hắn muốn hỏi giáo viên có phải chữa sai hay không nhưng rõ ràng hắn không đủ can đảm. Khả năng giáo viên chấm sai là cực kỳ nhỏ, vẫn đừng tự rước lấy nhục thì hơn.
Với lại phải tự đọc điểm của mình cũng hơi xấu hổ đấy!
“Hướng Thừa, bảy mươi hai điểm.”
Nghĩ đến lời thầy nói, hắn vẫn đọc lên.
“Lớp trưởng được có bảy mươi hai điểm thôi hả?”
“Sao lại thấp như vậy, ta thấy đề đâu khó lắm đâu?”
“Đúng vậy, ta nghĩ dù điểm không quá cao thì bảy tám mươi điểm trong tầm với.”
“Chẳng lẽ lớp trưởng phát huy thất thường?”
Bạn học khác trong lớp không khỏi kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin. Câu hỏi trông có vẻ khá dễ dàng, không ngờ làm bài lại chỉ được ngần ấy điểm.
Đáng tiếc bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi…
“Tào Hâm, sáu mươi ba điểm.”
“Vu Minh, ba mươi sáu điểm.”
“Nhiêu Bang, năm mươi sáu điểm.”
...
Điểm số tiếp theo đọc ra đều ở dưới bảy mươi, thậm chí số người không đạt chuẩn chiếm đa số.
“Á á á, ta thi dưới điểm chuẩn, được có ba mươi sáu điểm, ta không muốn sống nữa!” Vu Minh kêu to, mặt đỏ bừng đập đầu xuống bàn.
Ba mươi sáu điểm.
Thật sự quá thấp!
Điểm thấp nhất trong lịch sử.