Chương 359: Giữ của.
“Đám võ giả nước ngoài này đều là những kẻ tinh thông về ám sát, có phương pháp chống trinh sát rất mạnh, còn có thể ngụy trang, thông qua mạng lưới camera giám sát và điều động toàn bộ hệ thống theo dõi ở Đông Hải để lần lượt sàng lọc, cuối cùng xác định được ba địa điểm có khả năng nhất, đây các ngươi xem đi.” Dương Chấn Siêu quay màn hình giám sát cho đám Vương Đằng xem. “Đám người này, từ vóc dáng đến đến đặc điểm khác đều rất giống với ba võ giả nước ngoài kia.”
Phải thừa nhận rằng hệ thống giám sát thời đại hiện nay thật mạnh mẽ, nhất là ở các thành phố lớn, gần như bao phủ từng ngóc ngách một, một kẻ phạm tội thông thường khó mà tránh thoát được sự sàng lọc của màn hình giám sát.
Thế nhưng hiển nhiên ba tên võ giả nước ngoài kia không phải người bình thường.
“Có tang vật mà chúng để lại không?” Vương Đằng hỏi.
“Có.”
Dương Chấn Siêu gật đầu, tuy không biết Vương Đằng muốn làm gì, nhưng để phục vụ điều tra án thì hắn rất sẵn lòng phối hợp, hắn vời một nữ cảnh sát đến: “Tiểu Lộ, ngươi mang tang vật mà đám võ giả nước ngoài để lại ra đây.”
Nữ cảnh sát tên là Tiểu Lộ có diện mạo xinh đẹp, giữa một bầy đực rựa của Sở Cảnh sát, nàng như một đóa hoa mềm mại giữa muôn vàn bụi cây xanh, chẳng qua là khuôn mặt ấy chẳng có biểu cảm gì, là một đóa hoa băng giá.
Chẳng có nhẽ nữ sinh xinh đẹp bây giờ đều đính kèm thuộc tính cấm dục đó sao?
Vương Đằng không khỏi nghĩ thầm.
Hạ Lộ liếc Vương Đằng một cái, quay người đi lấy những món đồ kia.
“Tại sao nàng ấy lại nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ đó?” Vương Đằng không nói lên lời.
“Ha ha ha, ngươi đẹp trai lại còn võ giả, cô gái nào không để mắt tới.” Dương Chấn Siêu trêu chọc nói: “Thế nào, Tiểu Lộ là bông hoa của Sở Cảnh sát khu thành tây chúng ta đấy, có muốn cân nhắc không?”
Bàn tính trong lòng hắn đang kêu lách cách.
Vương Đẳng trẻ tuổi đã trở thành võ giả, lại là sinh viên của trường Quân đội Hoàng Hải, tương lai sau này nhất định sẽ đầy rộng mở.
Nếu Hạ Lộ và Vương Đằng thực sự trở thành một đôi, vậy có khác nào lôi kéo được Vương Đằng về đây, vậy thì Sở Cảnh sát khu thành tây bọn họ sẽ được hưởng không ít lợi ích trong tương lai.
Nhưng Vương Đằng còn chưa lên tiếng thì đám nữ sinh đã không nhịn được.
Quá đáng!
Vương Đằng là tài năng chất lượng cao như vậy, nữ sinh Hoàng Hải chúng ta còn chưa ra tay, cớ gì đã để các người hớt tay trên.
Đám nữ sinh tức thì biến thành gà mái bảo vệ con, nói: “Đội trưởng Dương, chung thân đại sự của đội chúng ta không mượn ngươi quan tâm, hắn rất nổi tiếng ở trường, có nhiều cô gái theo đuổi lắm.”
“Đúng thế đúng thế, các nàng đều là võ giả, có mấy người dung mạo không kém gì cấp dưới của ngươi đâu.”
“Nếu để các nàng biết ngươi định giật miếng mồi của họ thì chắc chắn sẽ đến phá tan cái văn phòng của ngươi.”
...
Dương Chấn Siêu cũng có chút xấu hổ, cười trừ nói: “Hà hà, giỡn chơi thôi ấy mà.”
Vương Đằng thì xúc động không thôi, quả nhiên một người ưu tú như mình giống như đá quý ở trong sa mạc vậy, tới đâu cũng thu hút sự chú ý, muốn im hơi lặng tiếng cũng không được.
Mà có nhiều cô gái trong trường thích mình đến thế cơ à? Sao mình không biết nhể?
Vương Đằng rất muốn hỏi đám Viên Tịnh, đặc biệt là về bạn nữ có dung mạo không kém nữ cảnh sát mà các nàng nhắc đến là ai?
Còn là mấy người cơ?
Nghĩ thôi đã xúc động đậy rồi!
E hèm, bình tĩnh nào ta ơi!
Hạ Lộ quay trở lại, thấy bầu không khí có chút là lạ, nhất là ánh mắt của các nữ sinh nhìn mình đầy cảnh giác và thù địch thì khiến nàng không hiểu làm sao.
Vì sao mới đi một lúc mà dường như các nàng đã coi mình thành kẻ địch rồi vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Ngươi xem đi, đây là những viên đạn phù văn mà chúng đã sử dụng sau đó để lại hiện trường, còn thanh kiếm gãy này cũng là vũ khí của chúng, nhưng vì gãy nên bị vứt lại.” Dương Chấn Siêu nói.
Vương Đằng gật đầu, âm thầm mở Linh Thị, rà trên các món đồ.
Bên trên hãy còn lưu lại một ít nguyên lực.
Kỳ thực, nguyên lực của mỗi người đều không giống nhau, khi nguyên lực tiến vào cơ thể đều sẽ lưu lại ‘hơi thở’ của người tu luyện.
Những hơi thở này là dấu vết dễ nhận thấy nhất.
Mà thiên phú linh thị của Vương Đằng lại có thể nhận ra sự khác biệt đó.
“Được rồi.” Vương Đằng chỉ nhìn thoáng qua rồi gật đầu nói.
“Vậy là xong?” Dương Chấn Siêu hoài nghi nói.
Không trách hắn nghi ngờ như vậy, vì Vương Đằng chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí không cầm lên quan sat, thì có thể phát hiện ra cái gì?
“Ừ, ta có cách riêng.” Vương Đằng không nói nhiều.
“Ra vẻ thần bí.” Hạ Lộ lẩm bẩm một câu.
Vương Đằng coi như không nghe thấy, nói: “Đội trưởng Dương, không có việc gì nữa, chúng ta xin phép cáo từ.”
“Ta phái hai người hỗ trợ các ngươi để tiện làm việc.” Dương Chấn Siêu nói rồi kêu lên: “Tiểu Lộ, Tiểu Dương…”
“Đội trưởng, để ta đi với Hạ Lộ.”
Một nam cảnh sát vóc người cao lớn đứng lên.
“Hồ Binh!”
Dương Chấn Siêu nhìn nam cảnh sát đứng lên thì có chút do dự.
“Đội trưởng, vụ án này vẫn do ta theo dõi, không ai hiểu rõ hơn ta.” Hồ Binh nói.
Dương Chấn Siêu không do dự nữa mà gật đầu nói: “Được, vậy ngươi và Tiểu Lộ cùng đi.”
Sau đó hắn dặn dò Hồ Binh và Hạ Lộ đôi câu.
Trước khi đi, Dương Chấn Siêu nói với nhóm Vương Đằng: “Trong lúc thực hiện nhiệm vụ đừng để ảnh hưởng đến người thường, tốt nhất là không phát sinh xô xát ở nơi công cộng, để tránh tạo thành ảnh hưởng xấu và phá vỡ trật tự an ninh vốn có, nếu không các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Chắc hẳn các ngươi cũng đã rõ những việc này rồi, ta chỉ nhắc lại một lần thôi.”
Nhóm Vương Đằng đã được giải thích những lẽ thường này ngay từ khi còn ở trường.
Tuy xã hội hiện thời là thời đại võ giả, nhưng người thường vẫn chiếm đa số, thế giới của võ giả vẫn tách biệt với thế giới của người thường.
Nếu không, với sức mạnh mạnh mẽ của võ giả, nếu cứ đôi ba ngày lại có chuyện xảy ra thì rất dễ gây hoang mang cho xã hội.
...
Rời khỏi Sở Cảnh sát, đoàn người Vương Đằng lên xe, lái ô tô đến nơi đầu tiên phát hiện tung tích võ giả của Bạch Đầu Ưng quốc.