Chương 358: Đội trưởng xịn của Hoa Hạ chính là ta! (2)
“Ngươi cũng biết chúng tinh thông phương thức ám sát, bản thân ngươi có thể đối phó được, nhưng những người khác thì sao, họ thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu với võ giả, trong khi đối phương lại là những võ giả chuyên ám sát với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, chênh lệch quá lớn, ngươi có thể để ý được một hai người, nhưng có thể bao quát được toàn bộ bảy người không?” Lưu Phong lắc đầu nói. “Ta không làm việc mà mình không chắc chắn.” Vương Đằng điềm tĩnh nói.
“Ngươi!” Lưu Phong thấy Vương Đằng cứng đầu cứng cổ như thế thì trợn mắt giận dữ: “Tóm lại là không được, ta không đồng ý.”
“Thầy à, ngươi ở đây là để đề phòng những tình huống bất trắc và bảo vệ sinh viên mà thôi, không thể can thiệp vào sự lựa chọn của sinh viên.” Vương Đằng tỉnh bơ lắc đầu.
Nhưng chung quy Lưu Phong cũng vì tốt cho bọn họ, giọng điệu của hắn dịu xuống, nói: “Thế này đi, ngươi hỏi họ xem họ có muốn quay lại và nhận nhiệm vụ khác không, nếu quá bán số người không muốn làm nhiệm vụ này thì ta sẽ quay lại ngay lập tức.”
Lưu Phong bất đắc dĩ nhìn về phía đám Viên Tịnh: “Các ngươi muốn thế nào?”
“Thưa thầy, một khi chúng ta có mặt ở đây chứng tỏ chúng ta đã suy nghĩ rất kỹ.” Viên Tịnh nói.
Lưu Phong nhìn nàng chăm chú, bình thường cô học trò này không thực sự nổi bật ở trong lớp, không ngờ lại có thể quyết đoán đến vậy.
Hắn lại nhìn về phía những người khác.
Mấy người Hách Chính Nghiệp cùng nhau gật đầu, không ai chọn quay về nhận lại.
“Ngươi xem, đây là lựa chọn của họ, nếu họ không đồng ý thì ta đã chẳng nhận nhiệm vụ này.” Vương Đằng nói.
“Haiz.” Lưu Phong thở dài, hắn đã chứng kiến nhiều cái chết, nhưng sinh viên không nghe lời khuyên thì cũng chẳng thể làm được gì.
“Thôi, tùy các ngươi, chỉ hy vọng là các ngươi sẽ không phải hối hận.”
“Yên tâm đi, tiểu đội của ta sẽ không có ai phải chết!” Vương Đằng nói như công nhận.
“Huống chi, ngài chớ quên, họ cũng là võ giả!”
Lưu Phong nhìn hắn thật sâu, không nói gì nữa.
...
Tập đoàn Long Hải nằm ở khu vực phía tây của thành phố Đông Hải, cho nên vụ án lần này do Sở Cảnh sát khu thành tây quản lý.
Hơn nửa tiếng sau, nhóm người Vương Đằng đến Sở Cảnh sát khu thành tây.
Sở Cảnh sát khu thành tây là một tòa nhà tổng hợp, không cao lắm, được ốp bằng những viên gạch màu xanh trắng rất giản dị.
Vương Đằng nhìn tòa nhà trước mặt mà không khỏi bùi ngùi, nhớ lần đầu tiên mình giết người cũng được đến Sở Cảnh sát khu thành tây này.
Khi đó hắn vẫn là võ đồ, gặp phải năm tên cướp, vì mối nguy đến tính mạng nên hắn ra tay không nhẹ, hiện trường rất là đẫm máu.
Nghĩ đến đây khiến hắn không khỏi lắc đầu bật cười.
Hiện giờ hắn không còn là gà mờ như hồi đó.
Đám Viên Tịnh bước xuống xe theo Vương Đằng, xuất trình giấy chứng nhận võ giả ra đăng ký ở khu vực bảo vệ để họ vào thông báo.
Lưu Phong ở lại trong xe, lúc này nhiệm vụ đã bắt đầu, hắn sẽ không can thiệp vào nữa, dù là giao tiếp hay thực chiến, tất cả đều phải dựa vào bản thân sinh viên.
Mấy phút sau, một nhân viên Sở Cảnh sát từ từ chạy ra.
“Các ngươi là sinh viên trường Quân đội Hoàng Hải nhận nhiệm vụ tập đoàn Long Hải phải không?”
“Đúng thế, chúng ta nhận nhiệm vụ nên ghé qua đây để xem các ngươi có manh mối gì.” Vương Đằng là đội trưởng, hắn gật đầu trả lời.
“Vậy mời đi theo ta.”
Nhân viên Sở Cảnh sát dẫn bọn họ vào trong, đi đến một văn phòng mà bên trong có rất đông nhân viên Sở Cảnh sát đang bận rộn, hắn luồn lách vào một góc và hô to: “Đội trưởng, võ giả trường Quân đội Hoàng Hải đến rồi này.”
Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều dừng lại, đổ dồn ánh mắt về phía nhóm Vương Đằng.
“Họ chính là sinh viên trường Quân đội Hoàng Hải đấy à, nghe nói đều là võ giả cả đấy!”
“Đội trưởng của chúng ta cũng chỉ là Võ Đồ cao cấp thôi, không hổ là sinh viên trường danh giá.”
“Chí phải!”
...
Tiếng bàn tán đột ngột vang lên trong văn phòng, các nhân viên Sở Cảnh sát nhìn nhóm người Vương Đằng với ánh mắt không khỏi lộ ra sự ước ao.
Võ giả rất hiếm thấy trong thế giới của người bình thường, và bất kể là võ giả nào thì đều đại diện cho những đặc quyền nhất định.
Cho nên có vô số người chen nhau vỡ đầu cũng muốn trở thành võ giả.
Lúc này, một bóng người đứng lên ở góc phòng, nhìn về phía mấy người Vương Đằng.
Sau đó bỗng nhiên ngây ra.
“... Là ngươi à!” Dương Chấn Siêu kinh ngạc nhìn Vương Đằng, như thể đột nhiên không nhận ra hắn.
“Đội trưởng Dương, đã lâu không gặp!” Vương Đằng cười nói.
“Cừ thật, ngươi đã trở thành võ giả và thi đỗ cả vào trường Quân đội Hoàng Hải rồi.” Dương Chấn Siêu có hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn Vương Đằng từ trên xuống dưới như muốn trông thấy một bông hoa nở trên người hắn vậy.
Các nhân viên trong phòng làm viên cũng ngạc nhiên không thôi.
“Hình như đội trưởng của chúng ta quen biết thanh niên đứng đầu kia á.”
“Đội trưởng trâu thật đấy, quen biết cả võ giả của trường Quân đội Hoàng Hải.”
“Ngáo à, không nghe thấy gì sao? Là đội trưởng quen hắn từ trước…”
...
“Được rồi được rồi, làm việc cả đi, toàn hóng hớt là nhanh.” Dương Chấn Siêu khoát tay nói.
“Đội trưởng Dương, chúng ta muốn tìm hiểu về vụ án của tập đoàn Long Hải, càng chi tiết càng tốt.” Vương Đằng nói thẳng.
“Chờ chút để ta tìm đã.” Dương Chấn Siêu mở máy tính, thao tác một lúc rồi nói: “Đối phương là võ giả đến từ Bạch Đầu Ưng quốc, trước mắt đã biết chúng có một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, hai võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, không loại trừ khả năng còn có đồng phạm khác đang ẩn náu…”
Với sự miêu tả của Dương Chấn Siêu, mọi người dần nắm được tình hình của mấy tên võ giả nước ngoài, bao gồm tướng mạo, ngoại hình, vóc dáng, vũ khí chuyên dụng, chiến kỹ...
Trên cơ bản, những thủ đoạn mà chúng từng sử dụng đều được Sở Cảnh sát liệt kê toàn bộ, lập thành hồ sơ, nên xem qua là hiểu ngay.
Thậm chí còn có cả video chiến đấu của chúng, những thứ này đều được ghi trong camera giám sát bên trong tập đoàn Long Hải, được gửi tới Sở Cảnh sát làm bằng chứng.
Xem xong video, Viên Tịnh thở dài nói: “Mấy tay võ giả nước ngoài này táo tợn thật đấy, dám đến Hoa Hạ chúng ta gây sự một cách trắng trợn như thế chứ.”
“Có là gì, chỉ cần có tiền thì chuyện gì mà chúng làm không được.” Dương Chấn Siêu lắc đầu nói.
“Thế các ngươi có đầu mối gì về địa điểm chúng ẩn nấp không?” Vương Đằng hỏi.