Chương 363: Quên đi, tức nổ phổi mất
“Đúng rồi, lúc trước còn có sinh viên của Đại học Đông Hải cũng nhận nhiệm vụ đến bảo vệ ta, hắn đang chiến đấu cùng một võ giả nước ngoài. Thực lực của đối phương rất mạnh, ngươi nhanh đi giúp hắn đi.” Bỗng nhiên Long Dao nhớ đến chuyện gì, vội vàng nói. “Không đi.” Vương Đằng nói.
Lúc này, mấy người Viên Tĩnh đang chiến đấu, dù bọn họ có nhiều người nhưng kinh nghiệm thực chiến của hai võ giả nước ngoài cực kỳ phong phú, lấy ít địch nhiều lại không rơi xuống hạ phong.
“Ngươi… Sao ngươi lại như vậy?” Long Dao tức giận đến giậm chân.
“Yên tâm đi, còn chưa chết được.” Vương Đằng liếc mắt nhìn sang bên kia, không nhanh không chậm nói.
Thông qua thị giác của bé quạ đen, hắn có thể biết được chiến đấu bên kia còn chưa chấm dứt, thanh niên kia vẫn còn chống đỡ được thêm một lát.
“Hách Chính Nghiệp, ngươi chưa ăn no cơm chiều sao? Ngươi là võ giả hệ Thổ, lấy nguyên lực đập cũng đập chết được hắn, dùng thêm chút sức nữa có được không hả?”
“Lý Văn Đống, ngươi da giòn như vậy, đừng có tự nhiên xông lên trên nữa, phát huy ưu thế tốc độ của ngươi, đánh yểm trợ cho đồng đội khác đi, thân.”
“Viên Tĩnh, đại chiêu tụ lực, cho tên râu xồm kia một phát điếng người xem nào.”
“Mấy người khác đừng đứng xem thế? Nhiều người như vậy, mỗi người một phát cho hắn ăn đủ.”
...
Vương Đằng nhìn đoàn chiến bên kia, tức giận hô.
Đám người Hách Chính Nghiệp, Viên Tĩnh nghe hắn chỉ điểm, không khỏi nhao nhao nghe theo.
Tình thế lập tức đảo ngược.
“Tên này!” Ánh mắt Long Dao hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng cũng nhìn ra cái gì, từ khi Vương Đằng mở miệng, hai võ giả nước ngoài dần dần rơi xuống hạ phong rồi.
Uỳnh!
Lúc này, Hách Chính Nghiệp đã bắt được một sơ hở của đối phương, một côn đập bay một võ giả nước ngoài.
Những người khác thấy vậy, lập tức chia ra hai ba người, ra sức đánh chó xuống nước. Tên võ giả nước ngoài kia chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng đã bị đánh chết tại chỗ.
Võ giả còn lại thấy đồng bọn bị giết cũng bùng nổ hung tính, dùng toàn đấu pháp lấy mạng đổi mạng, ép đám người Hách Chính Nghiệp không ngừng lui về phía sau.
“Các ngươi có bảy người sao phải sợ một mình hắn? Không phải là bị thương thôi sao? Là võ giả còn sợ bị thương à? Nuốt một viên linh đan là khỏe re. Đừng có rụt vòi vào thế, đấm chêt mịa nó đi!” Vương Đằng lại mở miệng, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Một đám gà mờ sợ nhất chính là hoang mang hoảng loạn.
Vừa hoảng hốt là sẽ bị kẻ địch bắt lấy cơ hội, đánh bại từng người.
May mà có Vương Đằng ở bên cạnh khiến mọi người còn giữ được bình tĩnh, lại nghe thấy lời hắn nói, lập tức phản ứng lại.
Mấy nam sinh cắn răng, thế công gia tăng, ép ngược lại, một đòn trọng kích khiến đối phương không khỏi lùi lại một bước.
Một bước này chính là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Mấy người khác thấy cảnh tượng như vậy, nỗi sợ hãi với võ giả nước ngoài này lập tức giảm xuống rất nhiều. Đối phương cũng chỉ là thân thể máu thịt, Vương Đằng nói đúng, bọn họ có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại một mình đối phương ư?
Mọi người khí thế sục sôi, đã nắm chắc cơ hội chiến thắng. Võ giả nước ngoài thấy sự tình không ổn, toan xoay người chạy trốn.
Đáng tiếc đám người Hách Chính Nghiệp lại không phải ngồi không, không cho hắn có cơ hội này. Cả đám bao vây xung quanh, đao kiếm dồn dập, chém giết tại chỗ.
Có thể nói đây là trận chiến mở màn của bọn họ, đối mặt với võ giả chân chính còn là võ giả có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Tuy quá trình không quá thuận lợi nhưng dù gì kết quả cũng thắng.
Nhất thời, con người cũng trở nên tự tin hơn.
Bọn họ thở dốc, nguyên lực tiêu hao không ít, nhìn thi thể hai võ giả nước ngoài trên mặt đất nhưng không đến mức quá khó chịu.
Là người luyện võ đã gặp biết bao lần cảnh tượng này, không đến mức phản ứng thái quá.
Ngay cả Long Dao cũng chỉ nhíu mày thôi.
“Đi, phía trước còn một võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, giải quyết sớm một chút rồi về nhà ngủ.” Vương Đằng ngáp một cái, kêu gọi mọi người đi về phía trước.
Long Dao trông dáng vẻ lười nhác của hắn, không buồn nói gì, cứ thế đi về nhà.
Khi mấy người Vương Đằng đuổi tới, tên võ giả thanh niên phụ trách bảo vệ Long Dao kia đang bị cô gái tóc vàng vung đao đánh bay, đập thật mạnh xuống mặt đất, tay ôm vết đao trước ngực, không ngừng thổ huyết.
May là hắn có mặc đồ tác chiến, một đao này chỉ khiến hắn bị trọng thương chứ không chết được.
“Hình như đã tới chậm hơi chậm rồi, thật có lỗi thật có lỗi.” Vương Đằng vội vàng nói.
“Vô sỉ!” Long Dao nhìn dáng vẻ kia của hắn, nào có chút áy náy gì, tên này quá vô sỉ.
Cô gái tóc vàng nhìn Long Dao không chút thương tổn, cùng với đám người Vương Đằng đột nhiên xuất hiện, lập tức biết chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn hai người Barnard đã thất bại bị giết rồi, tình hình cực kỳ bất lợi với nàng.
“FUCK!” Nàng buột miệng chửi thề.
“Nói tiếng Anh hả? Ta cũng biết.” Cuối cùng Vương Đằng cũng biết vì sao cần phải học tiếng Anh, lập tức trả lời: “Pha kè diu tu!”
“Phụt!”
Long Dao và đám Hách Chính Hưng lập tức phì cười.
Vẻ mặt cô gái tóc vàng khó coi như nuốt phải phân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng: “Dùng cách nói của Hoa Hạ các ngươi, ngươi quá tởm lợm!”
“Yo, học ngôn ngữ Hoa Hạ không tồi chút nào, đại dương mã*.” Vương Đằng nhướng mày, nói: “Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, là đấu một mình hay là đấu cả đám? Ngươi chọn đi.”
*Đại chỉ vóc dáng to lớn, dương chỉ người nước ngoài, mã chỉ dùng để cưỡi.
“Ngươi bị đần à? Chúng ta có nhiều người, đương nhiên là đấu cả đám rồi.” Long Dao nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt đầu mi có lỗ à, gấp giọng nói.
“Ngươi thì biết gì, ở trước mặt bạn bè quốc tế, chúng ta cần phải lịch thiệp hiểu không.” Vương Đằng xua tay nói.
“Ngươi được lắm, ta đấu một mình với ngươi.” Ánh mắt cô gái tóc vàng chợt lóe, nói.
“OK!” Vương Đằng gật đầu, vung tay lên: “Lên!”
Đám người Hách Chính Nghiệp ùn ùn lao lên.
“What the fuck?” Cô gái tóc vàng ngẩn ra, thậm chí còn hoài nghi có phải mình học ngôn ngữ Hoa Hạ không đến nơi đến chốn, bị hiểu lầm hay không?
Nhưng nàng lập tức phản ứng lại, biết mình bị trêu chọc, giận dữ nói: “Ngươi nói đấu một mình mà!”