Chương 373: Trần Dương lại khoe khoang… rồi lại tự bế!
Vương Đằng nhếch miệng cười, nói với mấy người Hách Chính Nghiệp, “Đi thôi, nhanh chóng trở về xử lý vết thương của các ngươi, nếu không máu của các ngươi sẽ chảy hết mất.”
Mấy người Hách Chính Nghiệp cúi đầu nhìn xuống dưới, trên mặt đất có nguyên một vũng máu, lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, gào khóc: “A … Ta sắp chết rồi, nhanh lên, mau trở về…”
Vương Đằng lắc đầu không nói nên lời.
…
Đợi đám người Vương Đằng rời đi xong, Lưu Phong hiện ra nguyên hình, cau mày lẩm bẩm: “Gần đây các nơi ở Địa tinh càng ngày càng có nhiều tinh thú xuất hiện, thậm chí dấu vết của loài Hắc Ám cũng xuất hiện ngày càng thường xuyên, bọn đầu trâu mặt ngựa ở các nơi không ngừng làm chuyện mờ ám, thật là thời buổi rối ren…”
Lại một tuần nữa trôi qua, tiểu đội của Vương Đằng lại hoàn thành thêm ba nhiệm vụ nữa, độ khó không thấp, tỷ lệ hoàn thành rất cao, hơn nữa những nhiệm vụ sau này chủ yếu đều do bảy người Hạo Chính Hưng thực hiện, Vương Đằng chỉ ở sau hỗ trợ, không có ra tay gì hết, điều này khiến cho Lưu Phong vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu hắn không xem trọng đám người Hách Chính Nghiệp cho lắm, thực lực của các thành viên khác trong đội một đều kém nhất trong lớp, xếp vào đội một của Vương Đằng là để cân bằng thực lực mà thôi.
Vương Đằng rất mạnh, nhưng các giáo viên không nghĩ rằng hắn có thể đưa đội này đi lên, học phần tích luỹ cuối cùng của bọn họ có thể được xếp vào mức trung bình trong tất cả các đội sinh viên năm nhất là đã tốt lắm rồi.
Tiếc là các giáo viên đều sai rồi, Vương Đằng đã cứng rắn nâng đội gà mờ rank đồng này lên một đẳng cấp mới!
Lưu Phong bây giờ thậm chí cảm thấy, thực lực của đội Vương Đằng đã có thể xếp vào top 3, đương nhiên phải loại trừ Vương Đằng ra, nếu như thêm cả Vương Đằng vào, thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa tất nhiên là phải đứng thứ nhất rồi.
…
Ban đêm, trong một con hẻm sâu, bóng người phía trước đang chạy thục mạng, phía sau có ba người đang đuổi theo.
“Đứng lại!”
Một người hét lớn.
Kết quả tất nhiên là càng hét, bóng người phía trước lại chạy càng nhanh.
Nhưng khi bóng người vừa chạy qua ngã ba đường, một bóng đen chợt vụt ra khỏi con hẻm bên cạnh.
Bụp!
Một âm thanh trầm thấp vang lên, bóng người đang chạy trốn trở tay không kịp bị đâm ngã xuống đất, ngay lập tức ngất đi.
“Này, cho ngươi chạy!”
Vài người vây quanh, khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng, chính là đám người Hách Chính Nghiệp.
“Phương pháp của đội trưởng thật sự có ích, võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao lại bị chúng ta chơi xỏ à?” Hách Chính Nghiệp khó tin nói.
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, có vài bóng dáng vây quanh một người đang ngất xỉu, xì xào bàn tán, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười hê hê hê, hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Ai không biết còn tưởng là một đám biến thái đang âm mưu chuyện gì đó ghê tởm ở đây.
“Các ngươi đủ rồi đó!”
Vương Đằng nhìn đám người mà không nói nên lời, không phải chỉ là một mưu kế nho nhỏ thôi sao, cần phải phản ứng dữ dội đến mức này à?
“Tránh ra tránh ra, để ta làm chút chuyện.”
Hắn phất tay đuổi mấy người kia ra đằng khác, sau đó lấy ra một viên gạch, đập bộp bộp bộp thật mạnh vào cái người đang ngất xỉu dưới mặt đất.
Đám người Hách Chính Nghiệp nhìn mà choáng váng.
Độc ác quá rồi đó!
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn ra một ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt của đối phương…
Có phải tâm lý của đội trưởng có vấn đề không?
Một lúc sau, Vương Đằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hài lòng, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tổng cộng thu hoạch được 8 điểm thuộc tính tinh thần.
Đám người Hách Chính Nghiệp lập tức đưa mắt ra chỗ khác, giống như chưa từng nhìn thấy gì vậy.
“Ta ghét nhất là loại người cặn bã này!” Vương Đằng tự lẩm bẩm một câu như đang giải thích.
Nhưng mà đám người Hách Chính Nghiệp đương nhiên là không tin, cười he he trong lòng, nói cứ như thể nếu không phải loại người cặn bã thì ngươi sẽ không đánh người ta ra nông nỗi kia vậy.
“Rút lui đi, nhiệm vụ cuối cùng kia để ngày mai giải quyết!” Vương Đằng nói.
“Hê hê, không biết lần này chúng ta sẽ được xếp hạng mấy đây?” Hách Chính Nghiệp có chút hưng phấn mà nói.
“Học phần đội ngũ chúng ta tích lũy được có lẽ cũng không ít đâu…”
Giọng nói nhỏ dần, Lưu Phong đi ra từ trong bóng tối, khóe miệng giật giật: “Học phần của các ngươi không phải nhiều bình thường.”
…
Ngày hôm sau.
Trên sân trường, tất cả các sinh viên đại học năm nhất lại một lần nữa tụ tập ở đây, tiếng thảo luận cứ liên tiếp vang lên.
Mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, đều đã trải qua những nhiệm vụ chiến đấu thực tế, trong các đội đều không tránh khỏi việc mất đi mấy mạng người, tính tình mỗi người cũng trở nên thay đổi, không còn non nớt như lúc đầu nữa mà đã chín chắn hơn.
Tất nhiên là cũng sẽ có người khoe khoang rồi!
“Các ngươi không biết đâu, trước đây tiểu đội bọn ta đã phải làm một nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, wow, thực sự là quá nguy hiểm rồi, may mà cuối cùng đội trưởng của bọn ta đã cố gắng xoay chuyển tình thế, lấy thương đổi thương, mới giết được cái tên lưu manh kia.” Một học sinh khá kích động nói.
“Các ngươi thế mà lại dám nhận nhiệm vụ bao vây và tiêu diệt cấp Chiến Binh nhị tinh, nhiều nhất bọn ta chỉ nhận nhiệm vụ cấp Chiến Binh nhất tinh đỉnh cao thôi.” Có người khâm phục nói.
“Không có gì đâu không có gì đâu.” Trần Dương vẫy tay, tỏ vẻ rất khiêm tốn, nhưng khóe miệng đang không kìm được mà nhếch lên của hắn đã bộc lộ ra vẻ đắc ý.
“Đội trưởng, ngươi đừng khiêm tốn, lần này đội ngũ chúng ta có thể lấy được học phần cao như vậy đều do ngươi mà.” Cậu học sinh lúc nãy kia tiếp tục tâng bốc Trần Dương.
“Có gì đâu mà!” Trần Dương cười cười lắc đầu liên tục.
“Ơ, đám Vương Đằng đến rồi kìa.” Đột nhiên có người kêu lên.
“Cái đội ngũ kia của Vương Đằng, thực lực của những người còn lại là kém cỏi nhất, cũng không biết lần này bọn họ tích lũy được bao nhiêu học phần đây?”
“Chắc là không nhiều đâu, những người còn lại toàn là gánh nặng mà.”
“Nhưng mà tất cả bọn họ có thể sống sót trở về đã là kỳ tích rồi…”